Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 963: Phẫu thuật thành công

Trong quá trình phẫu thuật, bệnh nhân nhiều lần xuất hiện tình huống nguy hiểm, nếu để cho bọn họ giải quyết các tình huống nguy hiểm này thì sợ là cũng sẽ cuống tay cuống chân. Thế nhưng dưới sự dẫn dắt của Lâm Phàm thì dù cho đang rất gấp rút nhưng chưa từng xảy ra tình huống lúng túng nào.
Hơn nữa những tình huống nguy hiểm này, cũng đã dần dần có chuyển biến.
Trong phòng phẫu thuật, toàn bộ các bác sĩ và y tá đều choáng váng, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì bọn họ cũng không dám tin tất cả là sự thật.
Bởi vì những gì bọn họ nhìn thấy, quả thật kinh người, những chiếc ngân châm thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé kia trong giải phẫu lại có thể phát huy công hiệu lớn đến thế.
Nếu không phải tự bản thân tham gia vào, chỉ sợ mãi mãi cũng không biết tình huống ở hiện trường nguy kịch và phức tạp cỡ nào.
Cho dù là bác sĩ có kinh nghiệm phong phú đi nữa, khi nhìn thấy thao tác của thần y cũng sẽ bội phục sát đất.
Chuyện này đúng là vô cùng kỳ diệu.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Bốn tiếng sau.
Đèn trong phòng phẫu thuật tối lại.
Phanh!
Cửa từ bên trong mở ra.
Tất cả mọi người ở hành lang đều nín thở.
Ông Trần căng thẳng làm cho cơ thể cũng bắt đầu run rẩy theo: “Đừng xảy ra chuyện gì xấu, tuyệt đối không nên có việc gì.”
Một bóng người xuất hiện.
Lâm Phàm lau mồ hôi trên trán, trên mặt tươi cười: “Không sao, đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.”
Trong nháy mắt, tiếng ngạc nhiên hò hét vang vọng.
Tiếng vỗ tay như sấm.
“Ha ha, không sao rồi, không sao rồi.”
“Ông chủ nhỏ lợi hại quá đi.”
“Ông chủ nhỏ thật là giỏi.”
Ông Trần kích động đến mức không biết nên nói gì, ông ta chỉ biết chảy nước mắt, sau đó nắm lấy tay Lâm Phàm: “Ông chủ nhỏ, rất cám ơn cậu, cám ơn cậu nhiều…”
Lâm Phàm: “Không cần cám ơn, không phải ông đã tặng táo cho tôi rồi à. Muốn cám ơn thì cám ơn những bác sĩ và y tá ở đây này, chứ chỉ dựa vào một mình tôi thì cũng không làm được đâu.”
Bác sĩ và y tá cười cười, tâm tình của bọn họ cũng rất tốt, lại cướp được một sinh mệnh tươi sống từ tay thần chết. Tuy là bọn họ không ra công sức nhiều nhưng ít nhất cũng có tham dự trong đó.
Trong phòng bệnh.
Tình hình đã được ổn định.
Ông Trần lo lắng nói: “Ông chủ nhỏ, khi nào nó mới tỉnh?”
Lâm Phàm đi lên bắt mạch: “Để tôi xem một chút…Ừm, nhanh thôi, một lát nữa thì sẽ tỉnh lại.”
Ông Trần: “Nó nhảy từ lầu sáu xuống, mà sau khi phẫu thuật là có thể tỉnh lại?”
Lâm Phàm không nói gì thêm, nếu như người bình thường thì chắc chắn sẽ tiếp tục hôn mê, có điều cộng thêm năng lực phụ trợ của bách khoa toàn thư mà còn không tỉnh lại, vậy thì thật quá vô dụng.
Trần Lượng nằm trên giường bệnh phát ra chút tiếng động, sắc mặt ông Trần vui mừng: “Tỉnh… tỉnh rồi, thằng nhóc này làm tôi sợ muốn chết, tôi phải nói nó mới được.”
Chuyện này làm cho ông Trần suýt chút nữa chết ngất, nếu không nhờ ông chủ nhỏ thì ông ta không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Lâm Phàm: “Ông Trần ông kiềm chế một chút, đứa nhỏ vừa mới tỉnh lại, muốn nói gì thì sau này hẵng nói. Với lại việc này không hề đơn giản như vậy, chuyện tiếp theo để tôi giúp ông nhìn xem, không thể để bạo lực học đường hoành hành như này được? Không đòi được một lời giải thích, thì sẽ không xong đâu.”
“Cha…” Đầu óc Trần Lượng còn hơi mơ hồ, nhưng vừa liếc mắt nhìn đã thấy vẻ mặt lo lắng của cha mình. Đột nhiên cậu ta nhớ đến chuyện xảy ra trước đó thì lộ ra vẻ mặt xấu hổ, bây giờ cậu ta nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi, tại sao lúc đó lại kích động như vậy chứ.
Ông Trần: “Tiểu Lượng, cảm thấy thế nào rồi? Có khó chịu chỗ nào không?”
“Đau…” Toàn thân Trần Lượng đều rất đau, giống như cơ thể bị gãy mấy khúc vậy.
Lâm Phàm vốn có thể cho loại cảm giác đau đớn này biến mất nhưng hắn không làm như thế, mà là để cho thằng nhóc này cảm nhận được một chút đau đớn, để sau này biết tự tử là chuyện vừa đau khổ vừa ngu xuẩn cỡ nào.
Chẳng qua có những việc không thể dùng sự lý giải của chính mình để nói được, mỗi người đều có sức chịu đựng tâm lý khác nhau, nhất là lúc đang kích động thì tất cả mọi hành động đều xuất phát từ lý trí.
Trong kiến thức y học của bách khoa toàn thư có giới thiệu, vào lúc bị kích động thì trong đầu sẽ tiết ra một loại vật chất bao trùm cả lý trí. Thế nhưng sau đó là hối hận không kịp, chỉ là có những lúc dù có hối hận thì cũng vô ích.
“Đau là phải, lần sau để xem cháu còn dám bốc đồng như thế nữa không, làm cho cha cháu sắp bị dọa chết rồi.” Lâm Phàm trách cứ.
Ông Trần bất đắc dĩ, trước đó ông chủ nhỏ còn chủ động nói đừng trách đứa nhỏ, bây giờ cũng là ông chủ nhỏ chủ động răn dạy, có điều ông ta không tức giận chút nào vì ông chủ nhỏ cũng chỉ muốn tốt cho Tiểu Lượng thôi.
Ông Trần: “Còn không mau cám ơn chú Lâm đi, nếu không nhờ chú Lâm thì bây giờ con không phải ở chỗ này đâu đấy.”
Trần Lượng biết Lâm Phàm, là do trước đây cha cậu ta đã nói với cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận