Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1039: Có phải người xấu hay không, về sau sẽ biết

Lúc này nhóc mập mạp cầm tranh đi tới: “Chú Lâm, chú xem tranh cháu vẽ có đẹp không?”
Lâm Phàm nhìn kỹ nhất thời kinh ngạc: “Ấy, mập mạp, cháu thật lợi hại, vậy mà lại biết vẽ tranh sơn thủy.”
Mập mạp vô cùng tự hào về bản thân: “Đây là cháu xem được ở trên sách, cháu luôn nhớ trong đầu nên sau đó vẽ ra.”
Nếu như có người ở đây tuyệt đối sẽ kinh hãi, chuyện này không thể nào, một cậu nhóc thế này sao lại có thể thông minh như vậy.
Nhưng Lâm Phàm biết, đây chính là công dụng kì diệu của Tiểu Thông tuệ đan, trí nhớ trở lên mạnh mẽ mà nhóc mập hiển nhiên chính là người nổi bật nhất trong đó. Trí nhớ nổi bật, có khả năng nhìn qua không quên.
Có đôi khi, Lâm Phàm cũng cảm thán, bản thân sẽ không bồi dưỡng được một nhóm nhân tài quái vật đấy chứ.
Nghĩ thôi cũng có chút kích động nho nhỏ rồi.
Điểm bách khoa của bọn nhỏ bản thân sớm đã kiếm được, Quốc họa đã không thể đem lại điểm bách khoa cho hắn nữa. Có điều điểm bách khoa là phụ mà bồi dưỡng những đứa trẻ này mới là chính.
Ngày hôm sau!
Khi Lâm Phàm đến phố Vân Lý, một nhóm phóng viên đã vây quanh ngoài cửa.
“Ấy, kỳ lạ thật, những phóng viên này tới đây làm gì thế?” Trong lòng Lâm Phàm có chút hoài nghi không biết những phóng viên này đến đây làm gì. Chẳng lẽ là vì chuyện của Mã Thanh Châu, nhưng mà không đúng. Dù sao thì Mã Thanh Châu cũng có danh tiếng ở Thanh Châu, những phóng viên này chắc không phải là vì Mã Thanh Châu mà đến.
Nhưng kệ đi, xem trước đã.
Đám đông dân chúng cũng đứng trước cửa hàng.
“Anh xem, lại là phóng viên, ông chủ nhỏ của phố Vân Lý chúng ta hot thật đấy, cứ cách một khoảng thời gian lại có phóng viên tới.”
“Lợi hại vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, cũng không xem là ai, đây chính là ông chủ nhỏ của phố Vân Lý nha.”
“Có điều gần đây ông chủ nhỏ hình như không có làm ra chuyện gì, những phóng viên này tới đây là có ý gì?”
“Ông chủ nhỏ đến rồi!”
Khi Lâm Phàm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, ánh mắt các phóng viên sáng lên, vội vàng chạy đến vây quanh Lâm Phàm.
“Các đồng chí phóng viên, các anh đến đây làm gì vậy?”
Phóng viên: “Lâm đại sư, xin hỏi bài đăng hôm qua của anh trên Weibo là thật sao? Mã Thanh Châu kia thực sự làm rất nhiều chuyện xấu hay sao?”
“Theo sự hiểu biết của chúng tôi, Mã Thanh Châu là danh nhân kiệt xuất của Thanh Châu. Có điều đối phương tên là Mã Mục Phong, tại sao anh lại gọi là Mã Thanh Châu vậy?”
Quả nhiên!
Những phóng viên đến là vì chuyện này.
Người nổi tiếng đúng là mang tội mà, xem ra danh tiếng của mình trên Weibo vẫn là rất tốt, mỗi lời nói mỗi hành động đều có thể thu hút sự chú ý.
Giống như những ngôi sao lớn, tùy tiện tán gẫu một chút cũng có thể lên hot search thì hỏi bạn có sợ hay không đây?
Mà lần này Lâm Phàm bóc phốt thực sự rất to, Mã Thanh Châu kia ở Thanh Châu địa vị rất cao. Những phóng viên này hiển nhiên cũng có nghe ngóng, chắc chắn là muốn đến tìm hiểu một chút, không chừng lại mò ra tin tức lớn.
Lâm Phàm: “Các vị, có vấn đề thì chúng ta cứ từ từ hỏi, tôi sẽ trả lời từng câu một có được không. Vị mỹ nữ kia, cô tới hỏi trước đi.”
Vấn đề của những phóng viên này có chút nhiều, cùng lúc có nhiều vấn đề như vậy thì não có chút muốn nổ tung.
Phóng viên nữ xinh đẹp nói: “Lâm đại sư, theo như lời anh nói trên Weibo thì Mã Thanh Châu này tìm anh khám bệnh, vì sao anh lại kết luận ông ta là người xấu?”
Lâm Phàm gật đầu cười: “Vấn đề này rất hay, có điều vấn đề này không cần tôi phải trả lời. Mọi người có thể lên Weibo xem trong phần bình luận, dân mạng có lẽ đã nói ra rất nhiều chuyện rồi.”
Một phóng viên khác nói: “Xin hỏi tại sao anh lại gọi ông ta là Mã Thanh Châu?”
Lâm Phàm: “Vấn đề này có chút phức tạp, nhưng có thể gọi là Mã Châu Thanh vậy thì chắc chắn là nhân vật không đơn giản, nói không chừng ở Thanh Châu là nhân vật này có thể một tay che trời, bởi vậy mới gọi là Mã Thanh Châu.”
Phóng viên: “Lâm đại sư, xin hỏi vì sao anh lại tin tưởng những lời nói của cư dân mạng. Theo chúng tôi được biết thì Mã Mục Phong là một trong mười doanh nhân xuất sắc của Thanh Châu, đồng thời còn là nhà từ thiện, chắc sẽ không giống như lời những người trên mạng nói đâu.”
Lâm Phàm cười xua tay nói: “Chuyện này, không có giống hay không, mà là tin hay không tin. Người xấu còn có thể viết trên mặt cho anh biết tôi là người xấu hay sao? Về phần có phải là người xấu hay không, sau này có thể sẽ biết.”
...
Sau đó những phóng viên lại hỏi thêm rất nhiều vấn đề, cho đến khi tất cả mọi người đều hài lòng thì những phóng viên mới rời đi.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Tin tức mới trong nháy mắt bùng nổ trên mạng, vô số người khi nhìn thấy tin tức này đều có chút không hiểu. Bọn họ không biết Mã Thanh Châu này là ai, lại không phải là ngôi sao vì sao phải bóc phốt như vậy.
Thanh Châu.
“Hắn muốn làm cái gì?” Mã Thanh Châu thực sự tức giận, thậm chí có chút không dám tin, cái tên này vậy mà lại nói như vậy trước mặt phóng viên.
“Thanh Châu cường hào Mã Thanh Châu, một tay che trời?”
Nhất là khi nhìn thấy loại tiêu đề này, Mã Thanh Châu cũng ngơ ngác. Con mẹ nó, cái này mà tòa soạn cũng có thể làm, chẳng lẽ là muốn chết rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận