Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1207: Rốt cuộc mày là người hay quỷ

Gã muốn ép buộc sát nhập cổ phần, đồng thời chụp vài tấm ảnh xxx của Vân Tuyết Dao, với thân phận và địa vị của nhà họ Vân, chắc chắn họ sẽ không để lộ vụ bê bối này ra ngoài. Còn việc trả thù sau đó thì gã cũng không sợ.
Bây giờ không cần phải nói nhiều, cứ chém chết cái tên nhóc này trước rồi nói tiếp.
......
“Chạy cái gì, chỉ là vài tên tép riu thôi mà. Ôm chặt vào!” Một tay của Lâm Phàm ôm Vân Tuyết Dao vào trong ngực.
Vân Tuyết Dao kêu lên một tiếng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng cô vẫn ôm chặt Lâm Phàm.
“Tên tiểu bạch kiểm này, đi chết đi!”
Thanh đao sáng loáng bổ thẳng về phía đỉnh đầu Lâm Phàm. Vân Tuyết Dao thấy cảnh này thì vội vàng nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn tiếp.
Binh!
Lâm Phàm giơ chân lên đạp đối phương bay xa ra năm sáu mét. Nếu hắn dùng sức thêm một chút thì chỉ sợ cái mạng nhỏ của đối phương cũng không còn.
Một tay Lâm Phàm giơ ra, bắt lại được thanh đao đang bay trên không trung.
Vân Tuyết Dao được Lâm Phàm ôm chặt trong lòng cứ ngỡ sẽ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của anh Lâm. Thế nhưng truyền vào tai lại là tiếng kêu gào thảm thiết của đối phương, cô nhịn không được mà mở mắt ra nhìn, thế là bị một màn trước mặt làm cho đầu óc choáng váng.
Chuyện này sao có thể?
Lâm Phàm giơ tay chém xuống, khiến người đến ngã lăn dưới đất. Dáng vẻ bá đạo đó của anh Lâm đánh thẳng vào sâu trong linh hồn của Vân Tuyết Dao.
“Ôm cẩn thận vào, tôi đưa cô đi chém bọn chúng!” Lâm Phàm bình tĩnh cười nói, tựa như việc đối phó với những người này cũng chỉ như bóp chết một con kiến, đơn giản không chút khó khăn.
Khí tức đàn ông trong nháy mắt ngập tràn rạo rực trong lòng Vân Tuyết Dao, điều này khiến cô từ từ mất dần phương hướng.
Tất cả những người đàn ông mà cô đã từng gặp, hầu như đều mang nét dịu dàng nhã nhặn, thậm chí có người còn trông như đàn bà. Còn cảnh tượng hiện tại bá đạo như này cô nào đã từng thấy qua cơ chứ.
Vân Tuyết Dao không tự chủ được ép sát lại gần hơn, cả cơ thể cô như dính chặt trên người Lâm Phàm.
Lâm Phàm khẽ chau mày, hắn cảm nhận được một thứ gì đó không thuộc về hắn đang đè ép lên người, loại cảm giác này rất kỳ lạ.
Thế nhưng tạm thời không cần nghĩ về mấy thứ này, hắn vẫn nên tập trung vào con đường chém giết phía trước thì hơn.
Kể từ sau khi nhận được ‘ kiến thức phân loại lớn võ thuật’, hắn vẫn chưa từng được một lần bung sức sảng khoái như hiện tại.
Dù sao thì ở trong nước thì làm sao có thể xảy ra tình huống muốn giết người bằng dao với quy mô lớn như vậy chứ.
Đao tới đâu thì thấy máu tới đó.
Vân Tuyết Dao chẳng những không hề sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy hưng phấn.
Loại tình huống thế này cô chỉ thấy ở trong mơ mà thôi, chưa từng nghĩ sẽ được chứng kiến ở ngoài đời thật.
Bởi lẽ trong mắt cô thì đây vốn là chuyện không thể xảy ra, vì làm gì có ai lợi hại đến như vậy. Thế nhưng hiện tại giấc mơ đã thành sự thật, điều này khiến cô vô cùng hưng phấn.
Mỗi khi Lâm Phàm đánh bay một người, trong lòng Vân Tuyết Dao lại chấn động một lần, loại cảm giác này khiến cô sảng khoái vô cùng.
Dần dần!
Vân Tuyết Dao cảm thấy phía trong quần mình có hơi ướt.
Trên mặt hơi ửng hồng, cô không ngờ mình lại là một người con gái như vậy.
Rõ ràng cái gì cũng chưa từng xảy ra, tại sao lại có cảm giác như vậy?!
Lén nhìn một bên khuôn mặt của Lâm Phàm, ngay cả khi chém giết ai đó hắn cũng rất thờ ơ, bình tĩnh, thực sự vô cùng cuốn hút!
A!
Tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt, Chương Nguyên bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng đầu óc.
Sao lại có người lợi hại đến như vậy!
Bốn mươi lăm người này, thậm chí đến cả góc áo đối phương cũng chưa chạm được thì đều đã bị đánh ngã trên mặt đất. Nếu như không tận mặt chứng kiến thì rất khó để tin.
Quá ảo rồi!
Không bao lâu sau, không một tên đàn em nào của gã có thể đứng thẳng được.
Bịch!
Chương Nguyên đứng im tại chỗ, kinh hãi đến mức thanh đao trong tay đều rơi xuống đất, hai mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm hất thanh đao lên rồi đâm xuống dưới đất ở phía trước mặt Chương Nguyên.
Bịch bịch!
Chương Nguyên bị dọa một cái ngã lăn trên mặt đất, thân thể run lên từng cơn.
“Rốt cuộc mày là người hay là quỷ vậy?”
Lâm Phàm cười đáp: “Ông nói thử xem?”
“Tuyết Dao! Mọi chuyện đã ổn, cô có thể buông tôi ra được rồi!” Lâm Phàm bất đắc dĩ nói, dẫn cô ấy bay tới bay lui như vậy mà một tia cảnh giác cũng không, cứ chiếm tiện nghi của mình như vậy, thật là đáng sợ mà!
Mọi chuyện đã kết thúc, thế nhưng cô gái này vẫn cứ ôm chặt lấy hắn, dán toàn bộ cơ thể lên người hắn. Nhưng mà, eo của Tuyết Dao thực sự là rất nhỏ, lại rất đàn hồi. Mặc dù cách một lớp quần áo nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng.
Lúc này, Vân Tuyết Dao mới phản ứng lại, vội vàng buông lỏng vòng tay ôm Lâm Phàm ra. Thế nhưng mặc dù động tác buông lỏng rất dứt khoát, song lại khiến người ta có cảm giác vô cùng miễn cưỡng.
Sau đó cô hơi đỏ mặt, nhìn một màn trước mặt, khẽ nói: “Anh Lâm, anh thật lợi lại...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận