Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 644: Triệu Minh Thanh

Bên ngoài phòng khám.
Lâm Phàm nhìn ông lão phía trước khí sắc không tệ, trên đỉnh đầu vầng sáng tốt lành nhìn qua là người có tấm lòng nhân hậu. Đây là biểu hiện của việc trước đây ông ấy đã cứu không ít người.
Hắn cân nhắc một chút, ông trời lại để cho ông lão này xuất hiện trước mặt mình, vậy nhất định ông lão này chắc chắn là gieo duyên tốt nên gặt quả ngọt khiến bây giờ ông ấy gặp được mình.
Về phần mình, hắn đã có năng lực này nên đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn rồi. Có thể được mình nhìn trúng, xem ra cũng là phúc khí của ông ấy..
Ông lão này là Viện trưởng Học viện y học cổ truyền số một Thượng Hải, thân phận này coi như là cũng đủ rồi.
“Ông lão.” Lâm Phàm lên tiếng gọi, âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ nhưng đủ để cho ông lão nghe được.
Viện trưởng Triệu dừng bước trên gương mặt lộ nụ cười, ngẫm lại mấy chục năm trước mình còn là một thanh niên nhưng mà bây giờ lại bị người ta xưng hô là ông lão rồi, thời gian quả thật đúng là trôi qua rất nhanh.
Triệu Minh Thanh quay đầu nhìn lại phía sau, người thanh niên này là ai? Ông ta dường như không biết hắn: “Chàng trai trẻ, cậu có chuyện gì vậy?”
Lâm Phàm đi tới trước mặt Triệu viện trưởng nhìn từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: “Nghe qua y thuật của ngài cực kỳ lợi hại đúng không?”
Viện trưởng Triệu cười khiêm tốn xua tay nói: “Không đáng nhắc tới, không biết cậu là ai?”
“Tôi là ai cũng không quan trọng, nhưng tôi thấy trên đỉnh đầu của ông có một luồng sáng chói hướng thẳng lên trời đúng là đại phúc đại khí vận đó, nói thẳng ra thì tôi và ông có duyên thầy trò.” Lâm Phàm cảm thán nói.
Triệu Minh Thanh nhất thời nở nụ cười: “Ha ha, chàng trai trẻ tuổi này tính cách thật là hoạt bác, nhưng một lão già như tôi đã không thu nhận đồ đệ nữa rồi. Nếu cậu muốn bái sư thì nên tìm người khác đi.”
Lâm Phàm xua tay nói: “Ông nhầm lẫn rồi, không phải là tôi đến bái sư mà là ông bái sư với tôi. . Tôi thấy gân cốt của ông không tệ, tuy rằng tuổi đã cao nhưng cơ bản rất vững chắc có tiềm năng rất lớn, ông thấy thế nào? Nếu bái tôi làm thầy thì sẽ học được chân chính y thuật Trung Y chân chính, ông thâý sao?”
Triệu Minh Thanh vừa nghe xong thì sững cả người, đôi mắt vốn đã nhỏ lại vì tuổi già bỗng nhiên mở lớn lộ ra một tia cười, ông nói: “Chàng trai trẻ, đừng nói khoác như thế, tôi cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, học tập Trung y cũng đã hơn sáu mươi năm. Nếu như cậu muốn thu nhận tôi làm đồ đệ thì cậu nhất định phải có năng lực mới được.”
Lâm Phàm có chút không nói nên lời, xem ra phải thể hiện cho ông lão này xem một chút, dựa theo tình huống hiện tại thì khó thuyết phục đối phương. Nếu không lộ ra một chút bản lĩnh thật sự, chỉ sợ đối phương còn có thể xem thường hắn..
Lúc này Triệu Minh Thanh ho nhẹ một tiếng xua tay nói: “Người trẻ tuổi, tôi còn có chút việc phải làm, không tán gẫu với cậu nữa. Nếu thật sự có hứng thú với Trung y thì có thể đến Học viện Y học Cổ truyền xem một chút, cảm nhận một chút bầu không khí của Trung y.’
“Phổi của ông có chút vấn đề nhỉ.” Lâm Phàm bình tĩnh nói, một câu này thôi đã nói ra tâm bệnh của ông ta, ông ta còn có thể không tin được sao?
Triệu Minh Thanh cười nói: “Không sai, nhãn lực quả không tệ, trước kia tôi mắc bệnh nhưng không có trị dứt điểm, hiện tại vẫn chưa khỏi. Vì vậy mỗi ngày đều phải uống chút thuốc, thêm vào đó phải rèn luyện thân thể như vậy cũng có thể giữ cho bệnh tình ổn hơn. Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa tôi đi trước.”
Mẹ kiếp, hắn phát hiện chuyện này cùng với tưởng tượng của hắn có chút không giống, ông lão này thế mà không bị hắn làm cho kinh ngạc gì cả, chuyện này hoàn toàn phản khoa học mà.
Không được, không được....
Đúng lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy cái hộp trong tay ông lão , hình như là một hộp ngân châm (kim châm cứu), tiếp đó hắn lập tức đề nghị: “Ông lão, đưa hộp ngân châm trong tay ông cho tôi, tôi sẽ giúp châm cho ông mấy châm, đảm bảo sẽ chữa khỏi bệnh, toàn thân thoải mái, ông có tin hay không?”
Triệu Minh Thanh vẻ mặt trước đó vốn hiền hoà, đột nhiên trở nên nghiêm túc lại: “Người trẻ tuổi đừng có nói vớ vẩn, Trung y cần dốc lòng học tập nghiên cứu, không phải như cậu ăn nói mạnh miệng như vậy. Nếu như có bệnh nhân tín nhiệm cậu thật thì có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn mất. Bệnh phổi này của tôi theo Tây y mà nói thì đã không còn thuốc cứu chữa chỉ có thể duy trì, nhưng đối với Trung y mà nói thì còn nước còn tát, giữ cho bệnh tình duy trì ổn định rồi dùng thuốc mà chậm rãi điều hòa. Vậy mà cậu lại nói là châm cho tôi vài châm là có thể trị khỏi bệnh, đây không phải là chữa bệnh, mà là lừa gạt, biết hay không?”
Lâm Phàm không ngờ rằng ông lão này đột nhiên trở nên nghiêm túc như thế, hắn cũng sửng sờ một lúc rồi nói: “Được rồi, được rồi, tôi không đùa với ông nữa. Như vậy đi, chúng ta hãy làm một giao dịch, nếu tôi chữa khỏi bệnh phổi này của ông thì ông có thể giúp tôi lấy một giấy phép hành nghề Trung y có được không?”
“Hừ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận