Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 795: Thật sự là quá thần kỳ

Bệnh viện Phúc Bảo Giang Ninh.
Các bác sĩ giờ đang như ong vỡ tổ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Vị thần y đang được đồn đại trên mạng kia chạy tới bệnh viện của chúng ta rồi.”
“Tin này tôi đã sớm biết, bệnh nhân ở khu điều trị nội trú đang chạy qua đó hết rồi.”
“Người này rốt cuộc là từ nơi nào tới? Đây chính là đang đánh vào bộ mặt của bệnh viện chúng ta đó.”
“Viện trưởng nói sao?”
“Không biết nữa, nhưng đã có người qua báo cáo với Viện trưởng rồi.”
Phòng làm việc của Viện trưởng.
Một ông lão đang nghe các bác sĩ báo cáo, khẽ gật đầu.
Một vị chủ nhiệm khoa gấp gáp nói: “Viện trưởng, ngài nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào? Người kia hiện giờ đang ở cổng bệnh viện của chúng ta, rất nhiều bệnh nhân hiện đang qua đó rồi. Nếu tình trạng này vẫn tiếp tục sẽ tạo ảnh hưởng không tốt.”
Viện trưởng Tất không lộ ra vẻ gì khác thường: “Chủ nhiệm Chu, tôn chỉ của bệnh viện chúng ta là gì?”
Chủ nhiệm Chu trả lời: “Đương nhiên là tận tâm tận lực cứu chữa cho bệnh nhân, cố gắng hết sức để phục hồi sức khỏe cho bệnh nhân.”
“Vậy không phải là đúng rồi sao, sức khỏe của bệnh nhân hồi phục đối với bệnh viện của chúng ta có ảnh hưởng gì không tốt hay sao? Nếu người đó thật sự là thần y, với người bệnh đó là chuyện tốt. Thôi được rồi, anh đi cùng với tôi qua đó xem xem rốt cuộc vị thần y đó lợi hại như nào, Nếu như là trò lừa gạt thì tôi sẽ nghiêm khắc xử lí.” Viện trưởng Tất nghiêm túc nói.
Chủ nhiệm Chu: “Viện trưởng, có cần gọi thêm người đi cùng không?”
“Không cần thiết, anh đi cùng tôi là được rồi.” Viện trưởng Tất trả lời.
Bệnh viện nhân dân và bệnh viện Giang Ninh đều chịu ảnh hưởng không nhỏ từ sự việc lần này. Hầu hết các bệnh nhân ở khu điều trị nội trú đều đã xuất viện, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử từ khi hai bệnh viện này thành lập.
Viện trưởng Tất cũng cảm thấy tin đồn về vị thần y thiên tài kia thật có chút ảo tưởng.
Ông ta tin người kia có thể khám bệnh, thế nhưng lại có hiệu quả quá nhanh như vậy là điều không thể nào.
Ngoài bệnh viện.
Lần này quả thật có rất nhiều bệnh nhân đang đứng xếp hàng. Sự việc lần này ầm ĩ như vậy khiến cho danh tiếng của Lâm Phàm sớm đã lan truyền khắp nơi.
Nhiều người biết thần y đang khám bệnh tại bệnh viện Giang Ninh vì vậy khi nghe tin thì lập tức chạy tới đây.
Triệu Minh Thanh ngạc nhiên: “Lão sư, đông người quá.”
Lâm Phàm cười: “Đã sớm đoán được, đừng quá căng thẳng.”
Điều này quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn chỉ cần nghiêm túc làm là được. Nếu còn không tạo dựng được danh tiếng cho mình vậy thì đúng là gặp quỷ rồi nha.
Hôm nay cũng có khá nhiều người tới khám bệnh.
Hắn nhất định phải cố hết sức, chữa bệnh, điên cuồng chữa bệnh.
Viện trưởng Tất và chủ nhiệm Chu đứng trong đám đông, không hề thu hút sự chú ý của những người khác. Viện trưởng khi nhìn thấy người được xưng tụng là thần y chỉ là một chàng trai trẻ thì sắc mặt lập tức có chút thay đổi.
Trên mặt ông ta hiện lên chút kinh ngạc kèm theo một chút nghi hoặc, hơn nữa còn cau mày thật chặt. Ông ta cảm thấy việc này có hơi không đáng tin.
Nhưng sau khi đứng xem một lúc.
Suy nghĩ của ông ấy đã có sự thay đổi, rất đỗi ngạc nhiên thậm chí có chút không dám tin vào chuyện này.
Trong mắt ông ta, động tác của vị thần y trẻ tuổi này rất dứt khoát nhanh nhẹn, hành động cẩn trọng không cẩu thả.
Phương pháp khám bệnh này hình như là của trung y.
Viện trưởng Tất tỉ mỉ quan sát sắc mặt người bệnh, thân là Viện trưởng nên y thuật của ông ta đương nhiên rất tốt. Khi vẫn chưa thăng chức làm Giám đốc bệnh viện, ông chính là bác sĩ điều trị chính được tín nhiệm nhất tại bệnh viện. Mặc dù không học qua trung y nhưng nhìn sắc mặt bệnh nhân là ông ta có thể hiểu được.
Thế nhưng sau khi được vị thần y này chẩn trị bệnh, sắc mặt của bệnh nhân có sự biến chuyển rất rõ rệt. Ông cảm thấy điều này thật khó mà tin được.
Ông ấy công tác tại bệnh viện nhiều năm như vậy đã gặp qua rất nhiều bác sĩ, cũng đã có gặp một vài bác sĩ giỏi với những sở trường chuyên môn khác nhau. Nhưng đó là ở môi trường bệnh viện chuyên nghiệp nên điều này có thể hiểu được.
Vậy mà khung cảnh đang ở trước mắt lại khiến ông không thể lí giải nổi, thật sự khó bề tưởng tượng được.
“Viện trưởng, đây thật sự là quá thần kì. Cho dù là trung y thì người bệnh cũng không thể biến chuyển nhanh như vậy chỉ với một lần châm cứu.” Chủ nhiệm Chu nghi hoặc nói.
Viện trưởng Tất gật đầu: “Đúng là vậy, có điều tình hình cụ thể chúng ta cũng không biết rõ, hoặc là thật sự có sự biến chuyển thần kì như vậy.”
Chủ nhiệm Chu hơi cau mày nhìn Triệu Minh Thanh: “Viện trưởng, hình như tôi đã gặp người này trong một cuộc hội thảo về Trung y và Tây y, thế nhưng không thể nhớ ra là ai.”
Viện trưởng Tất: “Tôi đi qua đó hỏi một chút. Bước đầu chứng kiến thì vị thần y này quả thật là danh bất hư truyền, y thuật rất lợi hại. Từ đầu cho tới giờ cũng chỉ dựa vào châm cứu đã có thể khiến cho tình trạng của người bệnh biến chuyển lớn như vậy. Điều này bệnh viện chúng ta không làm được.”
Chủ nhiệm Chu không nói gì thêm nhưng cũng đồng ý với lời nói của Viện trưởng, họ thật sự không thể làm được việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận