Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1058: Tư tưởng giác ngộ của ông thật cao

Lúc mới tới đây hắn cũng đã từng gặp phải loại chuyện này, nhưng lúc đó hắn không nghĩ nhiều như vậy. Khi đã tìm được manh mối, bắt người là chuyện đương nhiên.
Lần đó bắt đúng người của Mã Thanh Châu.
Nhưng kết cục sau cùng lại khiến người ta khó mà tin được, hiện thực còn ảo diệu hơn cả trong truyện tiểu thuyết.
Kẻ tên Mã Thanh Châu kia đi thẳng tới Cục cảnh sát, ngay ở trước mặt tất cả mọi người giận dữ tát hắn một phát, đồng thời còn buông những lời cay nghiệt.
“ Người của Mã Thanh Châu tao mà mày cũng dám bắt, có phải trong não mày toàn cứt hay không?”
Hơn nữa lãnh đạo thứ ba của Thanh Châu còn đứng một bên, luôn miệng cười kêu gọi tên Mã Gia kia bớt giận.
Đương nhiên, cái tên lãnh đạo đó đã được thuyên chuyển đi rồi, hơn nữa là được lên chức, sang thành thị khác để làm lãnh đạo thứ hai.
"Đi xuống trước đi." Trần Xương Bình xua tay nói.
Hiện tại hắn ta đã làm ở Thanh Châu này được mười năm rồi mà vẫn không thuyên chuyển. Ông ta biết, đây là Mã Thanh Châu muốn giữ ông ta lại Thanh Châu, cả đời này đừng mơ đi chỗ khác, mãi mãi chôn chân tại nơi này.
Viên cảnh sát gật gật đầu, hắn biết Trần cục trưởng hết lòng muốn bắt lấy những người này. Thế nhưng là sức mạnh của một người thật sự không địch lại.
Lúc này, điện thoại Trần Xương Bình vang lên.
Số điện thoại là của bên Thượng Hải, là dãy số của ai đây? Chẳng lẽ là bạn học cũ của chính mình năm xưa?
Bắt máy.
“ A lô, xin chào, ông là Trần Cục trưởng phải không? Tôi là Lâm Phàm, Tần cục trưởng ở Thượng Hải đưa dãy số này cho tôi. Tôi cũng không biết phải nói thế nào đây, nói tóm lại là tí nữa tôi sẽ mang một đại nhân vật đến đồn cảnh sát. Các ông cứ chuẩn bị sẵn sàng, đêm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn đó.”
Lâm Phàm nói nói.
Trần Xương Bình: "Có ý gì? Tôi không hiểu."
Lâm Phàm, nói: "Không có chuyện gì, ông không cần hiểu đâu, chờ khi gặp được rồi thì ông sẽ biết thôi, đối với ông mà nói đây chắc chắn là một chuyện vui.”
Trần Xương Bình bối rối, người này nói như vậy là sao? Chuyện vui gì chứ.
Ông ta còn chưa kịp nói thêm cái gì, đối phương đã cúp điện thoại.

Bên ngoài cửa cục cảnh sát.
Một chiếc xe con ngừng lại. Buổi tối có lác đác vài người qua lại, khi nhìn thấy bảng số xe thì đều bị dọa cho sợ run rẩy.
Thanh q00000, đây chính là biển số xe của Mã Thanh Châu, không ai dám trêu chọc.
Lâm Phàm, nói: "Đến nơi rồi, chúng ta xuống xe thôi."
Mã Mục Phong gật đầu, đáp: "Ừ, thế nhưng tôi tới Cục cảnh sát, sẽ ảnh hưởng khá lớn, tự thú không nhất định thuận lợi như vậy. Tôi định gọi điện thoại cho những phóng viên kia, để các phóng viên đến đây, đem tội ác của tôi lộ ra ngoài ánh sáng. Đây cũng là cảnh cáo cho những người khác, làm chuyện xấu chắc chắn sẽ không có kết quả tốt."
Lâm Phàm vỗ tay, cảm thán nói: "Không sai, không sai, tôi phải gọi ông một tiếng Mã Gia. Ông thật đúng là Mã Gia, tư tưởng giác ngộ rất cao nha, suy tính quá chu đáo. Tôi không có số điện thoại của phóng viên Thanh Châu, ông tự gọi lấy đi."
Thời khắc này, Lâm Phàm phải một lần nữa nhìn lại kiến thức phân loại lớn võ hiệp này của mình.
Không nghĩ tới chiêu ‘Mê hồn’ này lại trâu bò như vậy, quả thực quá kinh người rồi đi.
Cái này không chỉ để đối phương phát hiện chân thiện mỹ, còn có thể khiến đối phương có tư tưởng giác ngộ cao, thật sự là quá đáng sợ rồi.

Những ông lớn kia đi theo phía sau, khi phát hiện xe Mã Gia dừng ở trước cửa cục cảnh sát thì đều sợ ngây người.
"Không thể nào, là đến tự thú thật kìa."
"Không phải, nhất định không phải tự thú đâu, các ông không thấy à, Mã Gia không có xuống xe mà. Nhất định là có chuyện gì xảy ra, hiện tại đang bàn điều kiện."
“ Tại sao tôi cảm giác mình sắp nhồi máu cơ tim mà chết đến nơi rồi.”
"Mau mau thông báo những người khác đi, nếu như Mã Gia thật sự tự thú, chuyện này thực sự nghiêm trọng rồi."

Bên trong xe, Lưu Nhâm đang gọi điện thoại.
“ Chủ biên tòa soạn báo Thanh Châu đúng không? Tôi là Lưu Nhâm, làm phiền ông đến Cục cảnh sát một chuyến. Tôi và Mã Gia đến tự thú, hy vọng các ông có thể viết một bài lên báo."
"Bệnh thần kinh."
Chủ biên bên kia lập tức mở miệng chửi, Mã Gia ai mà chẳng biết? Còn đến tự thú, càng nghĩ càng thấy giống mấy kẻ điên.
Lưu Nhâm tiếp tục gọi điện thoại.
“ Tòa soạn báo pháp chế Thanh Châu sao? Tôi là Lưu Nhâm, tôi cùng với Mã Gia đến Cục cảnh sát tự thú, chúng tôi cảm giác mình đã làm nhiều chuyện xấu. Hiện tại đã tỉnh ngộ rồi, phiền phức ông phái phóng viên lại đây, phỏng vấn chúng tôi một hồi."
“...”
“ Là tòa soạn báo Nhân Dân sao? Chúng tôi đến tự thú. . . ."
Lưu Nhâm đánh từng cú điện thoại gọi đi, thái độ vô cùng nghiêm túc thật thà, gần như tòa báo nào cũng gọi điện đến một cuộc.
Lâm Phàm nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai người, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả nhiên, người bình thường sẽ không tin tưởng.
Gặp được một kẻ xấu muốn tự thú, trên mặt toàn là ý cười, còn rất vui vẻ chào mời người khác phơi chuyện xấu mình ra ánh sáng. Điều này đối với người bình thường mà nói, ý nghĩ đầu tiên chính là kẻ này không ngu thì chắc chắn có bệnh.
Càng không cần phải nói đó là Mã Gia.
Ở Thanh Châu này, thực sự không có ai dám trêu chọc Mã Gia.
Lâm Phàm: "Đi, chúng ta xuống xe trước, mặc kệ phóng viên có tới hay không, chúng ta chí ít cũng phải cùng cảnh sát gặp mặt, đúng không?"
Mã Mục Phong gật đầu, đáp: "Đúng, nói có lý, tôi muốn nói chuyện với cảnh sát về những chuyện trước đây đã phạm phải, chính tôi bây giờ nhớ lại, đều có chút không thể tha thứ chính mình."
Lâm Phàm giơ ngón tay cái lên: "Được, có giác ngộ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận