Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1038: Tôi chính là siêu nhân

“Mẹ kiếp!” Điền Thần Côn không thoải mái: “Con người cậu sao ăn nói khó nghe vậy, cái gì gọi là vướng víu? Điền mỗ tôi thừa nhận không phải là đối thủ của cậu nhưng Điền mỗ tôi đã từng đánh khắp nơi không có đối thủ đó nha.”
“Được rồi, dựa vào cái thân già này của ông, xem ra tôi không thể hiện tài năng cho các ông xem, các ông không biết năng lực của tôi. Thấy đây là cái gì không?” Lâm Phàm lấy một thứ giống như quả cầu sắt làm đồ trang trí kích thước như quả táo đặt trên mặt bàn.
“Quả cầu sắt!” Điền Thần Côn nói.
“Nhìn kỹ nhé.” Năm ngón tay của Lâm Phàm dùng một chút lực, cảnh tiếp theo xảy ra khiến mọi người khiếp sợ, năm ngón tay vậy mà lại hằn sâu lên quả cầu, để lại vết in của năm ngón tay.
“Con mẹ nó!” Điền Thần Côn kinh hãi hô lên một tiếng, ánh mắt kinh ngạc, vẻ mặt ngốc nghếch như gặp phải ma, hoàn toàn không dám tin cảnh này.
Sau đó ông ta vội vàng chạy tới cầm lấy quả cầu sắt rồi ra sức bóp: “Mẹ kiếp, sao cậu có thể làm được, chuyện này con người sao có thể làm được?”
Lâm Phàm vô cùng tự hào về bản thân: “Sao nào, ông có thể làm được không?”
Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm vô cùng tức giận nói: “Cậu chơi tôi à, như này là bắt nạt người khác đó, cậu không phải là người nữa rồi.”
Lâm Phàm cười ha hả một tiếng: “Ông nói nhảm gì thế, bóp có nổi món đồ chơi này không đây. Tôi cho ông biết, tôi chính là siêu nhân đó nha. Cho nên các người cứ yên tâm đi, chỉ với thực lực này thì không có ai có thể đả thương tôi được hết, cứ yên tâm đi.”
Lúc này không chỉ Điền Thần Côn trợn tròn mắt mà cả bọn Ngô U Lan cũng vậy.
Bọn họ làm gì thấy qua tình huống như vậy, ngón tay bóp nát quả cầu sắt. Nếu đây không phải là tận mắt nhìn thấy thì ai mà tin, ai tin thì đó là kẻ ngốc.
“Chuyện này không khoa học chút nào.” Điền Thần Côn lấy quả cầu sắt nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra cái gì khác, tay người sao có thể bóp méo được thứ này, đây không phải là đạo cụ ảo thuật hay gì đó chứ.
Ông ta luyện Bát Quái Chưởng lâu như vậy, dùng tay không chặt gạch không thành vấn đề, nếu nói là bóp quả cầu sắt này chắc là bóp cả đời cũng không bóp méo được.
Lâm Phàm phủi tay, quả cầu sắt này cứ để Điền Thần Côn tự mình nghiên cứu đi. Bây giờ hắn đã suy nghĩ kỹ, Thanh Châu hắn nhất định phải đi, hơn nữa còn phải hiên ngang mà đến.
Làm như thế là để cho Mã Thanh Châu kia biết hắn đến, xem ông ta có thể làm gì được.
“Được rồi, mọi người tiếp tục xem đi tôi lên mạng lướt Weibo một chút. Mã Thanh Châu này thực sự không phải là người tốt, tôi nhất định phải biết được nhiều thông tin của ông ta mới được.” Lâm Phàm vùi đầu vào công việc.
Mọi người lắc đầu, đều không biết đây là vì cái gì mà Lâm Phàm lại bốc đồng đến vậy, thực sự nghĩ mãi mà không ra.
Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Mặc dù phải đi Thanh Châu nhưng hoạt động mỗi ngày vẫn không thể thay đổi, viện phúc lợi trẻ em bây giờ chính là chuyện canh cánh trong lòng hắn.
Nhưng khi đến viện phúc lợi, Triệu Minh Thanh đã đến còn đem theo không ít sách vở, đều là sách thiếu nhi, có điều những quyển sách thiếu nhi này đều có liên quan đến Trung y. Lấy mỗi câu chuyện làm cơ sở giảng dạy, chính là câu chuyện tiểu thần y khám bệnh cho người nghèo, gặp phải vấn đề thì cố gắng suy nghĩ, không lùi bước cuối cùng nhận được sự khen ngợi của những bệnh nhân.
Nếu như cho bọn chúng đọc những cuốn sách người lớn sợ rằng rất nhàm chán, làm gì có sức hấp dẫn như những câu chuyện này.
“Lão sư, bọn nhỏ rất có hứng thú với những cuốn sách này.” Triệu Minh Thanh cười nói.
Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, không tồi, cần bồi dưỡng từ nhỏ cho bọn chúng có hứng thú, cho bọn chúng đọc nhiều sách càng biết được nhiều kiến thức hơn.”
“Lão sư, chuyện của ngài trên Weibo tôi thấy rồi, chuyện này không sao chứ?” Triệu Minh Thanh lo lắng nói.
“Có thể có chuyện gì được chứ, không nói những thứ này nữa đợi chút nữa đi xem mấy đứa nhỏ vẽ tranh đi, cũng không biết mấy đứa nhóc này luyện tập như thế nào rồi.” Lâm Phàm nói.
Không lâu sau, tiết học Quốc họa bắt đầu.
Bây giờ là tiết học mà những đứa trẻ yêu thích nhất.
Thời gian nhóc mập mạp dùng Tiểu Thông tuệ đan sớm hơn nhiều so với những đứa trẻ khác, cũng thông minh hơn so với những người khác.
Mặc dù Quốc họa phải khổ luyện nhưng cũng có những khía cạnh và kỹ xảo cần phải học tập.
Sau khi dùng Tiểu Thông tuệ đan những đứa nhỏ rất dễ nhớ được kỹ xảo vẽ tranh, trong lúc vẽ cũng có khuôn có mẫu nếu như không phải là bàn tay quá nhỏ, cầm bút không phải quá thuận tiện thì sợ rằng đã vẽ ra thứ thật ghê gớm rồi.
Lâm Phàm đi đi đi lại ở phía dưới, không ngừng gật đầu.
“Ừm, không tồi, vẽ tốt lắm.”
“Cám ơn chú Lâm đã khen.”
Những đứa nhỏ hoạt bát vui vẻ, có sự thay đổi tốt hơn rất nhiều so với trước đây.
Có điều điều duy nhất khiến Lâm Phàm đau đầu chính là, những đứa trẻ thân thể không trọn vẹn, nhất định phải nghĩ cách khiến bọn chúng phục hồi lại mới được.
Chỉ là tình huống trước mắt thực sự quá khó.
Chân tay giả gì đó, hiệu quả không lớn.
Chân tay giả quá cứng nhắc với kỹ thuật và năng lực hiện tại càng không thể nào tốt được.
Thôi, không nghĩ những chuyện này nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận