Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 556: Nói ra ai dám tin

Trương Dương vừa nghe thấy liền đắc ý nói: “Vừa rồi tôi dùng chai nước ngọt đập anh ta, chính là vì cảm thấy người này có vấn đề!”
Hà Hiểu Minh cũng tiến lại gần nói: “Chú cảnh sát chú xem, vừa rồi mặt của tôi còn bị bọn họ đánh thế này, tôi cũng bị thương đó!”
Lưu Hiểu Thiên cười nói: “Được! Được! Chuyện này khi quay về chúng tôi sẽ thẩm vấn trước, nếu như là chuyện lớn thì tôi sẽ xin cho mọi người chứng nhận công dân tốt. Có điều ông chủ nhỏ, anh làm công dân tốt có cũng nhiều lần rồi đó!”
Lâm Phàm xua tay nói: “Không nhiều! Không nhiều! Đợi sau này già rồi lấy ra nhìn, cũng là một loại hồi ức!”
Lưu Hiểu Thiên bất đắc dĩ, không cách nào phản bác được, nói điều này cũng rất có đạo lý. Những cảnh sát viên xung quanh nghe vậy cũng nở nụ cười, bọn họ quen được với Lâm đại sư là nhở Sở trưởng, nhất là gần đây tỷ lệ phá án trong sở của bọn họ cao lên rất nhiều. Còn đả kích không ít phần tử phạm tội, mấy chuyện lớn trong đó đều là do Lâm đại sư giúp đỡ. Bọn họ cũng nhận được sự khen ngợi từ lãnh đạo cấp trên, điều này làm cho bọn họ rất vui vẻ, có những lúc nghĩ tới cũng là chuyện tốt.
“Giải tất cả đi, để ý cái người quan trọng kia!” Lưu Hiểu Thiên nói.
Khi cảnh sát xung quanh đưa nghi phạm đi, Lâm Phàm mở lời: “Đợi đã! Tiền đồ ăn bọn họ còn chưa thanh toán nữa. Cái này nói sao thì cũng phải trả tiền cho ông chủ quầy hàng người ta chứ!”
Những người đàn ông kia vẻ mặt như ngây ra, trong lòng thì mắng lớn. Chuyện gì thế này, không chỉ bị đánh mà còn bị cảnh sát bắt, bây giờ đến cả tiền ăn cơm cũng bị bắt thanh toán, sao có thể xui xẻo như vậy chứ.
Tên thanh niên có hình xăm thiên nhãn ở giữa trán, hiện tại đang giãy dụa kêu gào, không đồng ý đến đồn cảnh sát. Nhưng dưới sự áp chế của cảnh sát cho dù là người có võ công thì cũng không thể phát huy được gì.
Sau khi đám người đó rời đi.
Lâm Phàm vỗ vỗ tay: “Được rồi! Hôm nay đến đây thôi! Chú về trước đây!”
Hà Hiểu Minh nhìn Lâm Phàm sùng bái: “Chú! Để cháu đưa chú về!”
Lâm Phàm nghĩ một chút rồi nói: “Chú tự đi lấy xe, cháu cứ tiếp tục ở lại chơi cùng bạn đi. Sau này ở bên ngoài nếu như có chuyện gì thì cứ liên hệ với chú, đôi khi thiệt thòi thế này vẫn là không thể ăn, nhưng cũng đừng chủ động khiêu khích người khác!”
Hà Hiểu Minh gật đầu: “Chú! Chú yên tâm đi! Cháu bảo đảm ở bên ngoài sẽ không chủ động khiêu khích với người khác!”
Sau khi Lâm Phàm rời đi, Hà Hiểu Minh lập tức bị đám bạn vây xung quanh. Đối với Hà Hiểu Minh mà nói, cảm giác bị bạn bè vây quanh như vậy thực sự rất tuyệt.
Trương Dương: “Hiểu Minh, chú của cậu làm gì vậy?”
Triệu Húc: “Quá ngầu!”
Những người khác: “Đúng đó! Từ trước đến giờ tôi chưa thấy ai lợi hại như vậy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thực sự không dám tin!”
Hà Hiểu Minh đắc ý nói: “Hắc hắc! Đấy là chú của tôi, mở cửa hàng ở phố Vân Lý rất nổi tiếng đó, cha tôi chơi rất thân với chú ấy!”

Lưu Hiểu Thiên dẫn đám người đáng ghét kia về đồn cảnh sát, sau đó tiến hành thẩm vấn nghiêm khắc với người mà ông chủ nhỏ đặc biệt quan tâm. Chuyện này không thẩm vấn thì không biết, thẩm vấn xong cũng để hù dọa. Mới bắt đầu còn cứng miệng, chết cũng không nói, nhưng những tên đồng bạn xung quanh lại cùng nhau bán đứng hắn ta.
Nói rằng hắn ta cùng bọn họ chém gió, mới mấy ngày trước hắn ta mới xxx hiếp người nào đó.
Khi biết được điểm này, Lưu Hiểu Thiên đột nhiên sững người, lập tức nghiêm túc trở lại. Thật sự là quá may mắn, một vụ án gặp khó khăn vậy mà tự nhiên lại hoàn thành?
Đối với họ mà nói thì chuyện này quá khó điều tra, chủ yếu là khu vực kia quá bát nháo, hơn nữa những camera kia cũng đều là đồ trang trí căn bản là không có tác dụng. Cô gái này là lao động ở địa phương khác đến, sống ở khu đơn giản và cũ kỹ, chỉ số an toàn ở mức rất thấp. Việc này gây cản trở rất lớn trong việc bọn họ điều tra phá án, khiến họ không có bất kỳ một chút đầu mối nào, giống như là mò kim đáy biển.
Nhưng bây giờ, Lưu Hiểu Thiên cảm thấy có chút manh mối, cuối cùng dưới sự thẩm vấn người kia cũng đã nói ra sự thật.
Sau khi tên đáng ghét kia thú nhận, Lưu Hiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, công việc mấy ngày nay phải liên tục điều tra cuối cùng cũng có thể kết thúc rồi.
Một cuộc điện thoại gọi đến.
“Ông chủ nhỏ! Rất cảm ơn cậu! Tôi thực sự không biết nói gì, gặp được cậu thật sự là quá tốt, vụ án cuối cùng được phá rồi, người này chính là tội phạm trong vụ án tôi điều tra gần đây!” Bây giờ Lưu Hiểu Thiên thật lòng muốn cảm ơn Lâm Phàm. Chuyện như thế này đã bao nhiêu lần rồi nhỉ?
Một lần, hai lần thì cũng coi như xong, thế nhưng từ đó cho đến nay, mỗi lần gặp phải khó khăn trong vụ. Ông chủ nhỏ bảo đảm sẽ gọi đến một cuộc điện thoại, cuộc điện thoại này gọi tới chắc chắn là sẽ liên quan đến tên tội phạm của vụ án.
Nếu nói ra, ai dám tin cơ chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận