Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 689: Lâm Phàm cảnh báo trước

Bà Vương nhìn người kia, lập tức cầu xin: "Chuyên gia Thường, xin ông hãy chữa khỏi bệnh cho con gái tôi."
Chuyên gia Thường nhìn bà Vương gật đầu, sau đó nhìn giường bệnh thì không khỏi nhíu mày: "Người trẻ tuổi kia là ai?"
Chủ nhiệm Chương giới thiệu: "Đây là Lâm đại sư. Bánh kếp của cậu ấy có thể khiến bệnh nhân chán ăn có thể ăn lại, nhưng không thể chữa khỏi."
Chuyên gia Thường không nhịn được cười: "Thật sao? Còn có chuyện này?"
Đương nhiên trong nụ cười này có ẩn chứa một tia khinh thường, sau đó mới chú ý đến Vương Lily đang nằm trên giường bệnh: "Một người còn trẻ mà mắc bệnh nặng như vậy thì có thể chịu được bao nhiêu áp lực? Theo tôi thấy đại đa số đều là tự làm tự chịu, không chỉ hại mình mà còn làm hại chính gia đình mình.”
Lâm Phàm cười và nói: "Lời này có lý nhưng mà nói thẳng quá rồi đó."
Hắn vẫn đồng ý với những gì chuyên gia vừa nói, nhưng cái vị chuyên gia này cũng không để Lâm Phàm vào mắt, sau đó nói: "Nhân viên không liên quan thì đi ra ngoài trước, tôi và nhóm của tôi sẽ tiến hành kiểm nghiệm số liệu của bệnh nhân, đem một bát cháo đến đây để xem bệnh nhân phản ứng như thế nào."
Tuy rằng không chỉ mặt gọi tên, nhân viên không liên quan chính là mình, nhưng Lâm Phàm cũng không tranh cãi với đối phương, hắn chỉ mỉm cười đứng dậy: “Thân thể của bệnh nhân đã suy yếu đến cực hạn, đồng thời dạ dày cũng rất yếu, nếu ăn cháo sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền khiến dạ dày bị co thắt dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng đó.”
Đây là đề nghị của Lâm Phàm.
Chuyên gia Thường cau mày: "Chủ nhiệm Chương, phiền ông dọn dẹp một chút, đội tôi cần kiểm tra.”
Chủ nhiệm Chương gật đầu, ông ấy không có quyền lên tiếng trước mặt các chuyên gia, sau đó nói: "Bà Vương, Lâm đại sư, chúng ta ra ngoài trước để chuyên gia đến xem."
Lâm Phàm tùy ý, chuyên gia đến vậy cứ để chuyên gia xử lý.
Bất kể chuyện gì xảy ra, phóng viên sẽ luôn là người đến đầu tiên.
Chuyện của Vương Lily cũng đã có trên bách khoa toàn thư trên mạng (Wikipedia), có nhiều phương tiện truyền thông đã tiến hành đưa tin, tuy nhiên kể từ khi được trị liệu thì không có tin tức gì để đưa tin, chỉ thỉnh thoảng báo một chút thông tin để cư dân mạng quan tâm biết tình huống ra sao.
Nhưng bây giờ tổ chuyên gia đến đã thu hút sự theo dõi của các phóng viên, tổ chuyên gia vừa đến bệnh viện thì các phóng viên cũng đã đến.
Nếu là nói trong bệnh viện không có người theo dõi, đánh chết bọn họ cũng không tin, nếu không thì vì sao phóng viên lại tới nhanh như vậy.
Bên ngoài phòng bệnh, các phóng viên vây quanh chủ nhiệm Chương.
"Chủ nhiệm Chương, xin hỏi tổ chuyên gia tới đã có biện pháp nào để khống chế bệnh tình chưa?"
"Theo chúng tôi được biết, tổ chuyên gia của trung tâm nghiên cứu bệnh chán ăn là những người chủ lực trong việc nghiên cứu bệnh này trong nước, bọn họ có chắc chắn hoàn thành việc trị liệu này không?"
"Chủ nhiệm Chương, ông có thể trả lời câu hỏi một chút được không?"
Các phóng viên mồm năm miệng mười hỏi, bọn họ đều rất quan tâm vấn đề này.
Đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, chủ nhiệm Chương cũng bất lực, có lúc những phóng viên này khiến người ta chán ghét, nhưng có lúc lại phải cảm ơn những phóng viên này.
Ví dụ như chuyện của Vương Lily, nếu không có các phóng viên đưa tin thì không thể thu hút được sự chú ý chứ đừng nói đến hoạt động quyên góp tiền.
Nhưng nhiều khi các phóng viên đến rất đông lại làm ảnh hưởng đến quá trình trị liệu, phải nói đây là con dao hai lưỡi, có thể cứu người cũng có thể giết người.
Chủ nhiệm Chương nói: "Mọi người yên lặng một chút, tổ chuyên gia đang ở bên trong kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, nếu mọi người muốn biết chuyện gì có thể chờ tổ chuyên gia ra rồi hỏi."
Hiện tại ông ấy không dám nói bậy nói bạ, cái gì mà bảo đảm chữa khỏi bệnh ông ấy chắc chắn không dám nói, quỷ mới biết những phóng viên này sẽ viết như thế nào. Đến cuối cùng lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cái có không thể bù cái mất.
Đúng lúc này.
Chuyên gia Thường đẩy cửa ra: "Cháo tôi cần sao vẫn chưa đến?"
Nhưng khi nhìn thấy một nhóm phóng viên bên ngoài, sắc mặt chuyên gia Thường bỗng nhiên thay đổi. Ông ta nở một nụ cười giống như muốn thể hiện thái độ lương y như từ mẫu trước mặt các phóng viên.
“Đây là chuyên gia Thường của tổ chuyên gia.” Chủ nhiệm Chương giới thiệu.
Các phóng viên như ong vỡ tổ tiến lên hỏi: "Chuyên gia Thường, tình trạng của bệnh nhân thế nào rồi? Mọi người là chuyên gia của trung tâm nghiên cứu bệnh chán ăn ở Hải Thành, đối với bệnh này có biện pháp nào không?"
"Vương Lily là một bệnh nhân mắc bệnh chán ăn cấp độ nặng. Bệnh viện khẳng định nếu điều trị không có hiệu quả, Vương Lily chỉ có thể sống được thêm một tháng."
“Chuyên gia Thuờng, mong ông nói vài lời."
Đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, chuyên gia Thường mỉm cười: "Các đồng chí phóng viên, những vấn đề này tạm thời rất khó nói. Nhưng mà mọi người yên tâm, tình hình của Vương Lily không phải là nghiêm trọng nhất mà chúng tôi từng thấy. Nhân viên trong tổ chuyên gia của chúng tôi rất có kinh nghiệm, đối với bệnh này nhất định sẽ có biện pháp, mặc dù không thể chữa khỏi nhưng kiểm soát sự phát triển của bệnh thì không thành vấn đề."
Lâm Phàm đứng ở một bên xem biểu hiện của chuyên gia Thường, hắn có chút đồng tình với những lời này. Dù thế nào họ cũng là tổ chuyên gia, mặc dù họ không thể giúp Vương Lily tốt lên, nhưng việc kiểm soát bệnh thì không có vấn đề gì.
Hơn nữa chuyện của Vương Lily lần này đã thu hút sự chú ý của dân mạng, nếu tổ chuyên gia có thể kiểm soát căn bệnh hoặc chữa khỏi thì chuyện này thực sự rất khó tin.
Cho nên bất luận là thế nào thì cũng phải nhìn thấy hiệu quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận