Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1104: Hiệp hội xin lỗi

“Mẹ nó! Mấy người mau xem trang web của Hiệp hội Quốc họa đi, con mẹ nó lại xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì lớn? Chẳng lẽ lại có vụ gì mới nữa sao?”
“Mấy người tự mình xem là biết.”
Lúc này, tất cả những người quan tâm đến chuyện này đều đã dồn sự chú ý vào weibo của Hiệp hội Quốc họa.
Ngay lập tức, trên mạng truyền ra những âm thanh kinh ngạc.
“Mẹ kiếp! Lại có người làm ra chuyện như này sao?”
Weibo chính thức của Hiệp hội Quốc họa đăng bài mới: “Xin lỗi, Lâm đại sư.”
Tất cả mọi người đều không hiểu nổi, Hiệp hội Quốc họa vừa rồi rõ ràng còn khiêu khích đối đầu với Lâm đại sư, sao lại như vậy được?
Nhưng khi nhìn thấy bài đăng tiếp theo, mọi người đều không biết có phải mắt họ nhìn nhầm rồi không, sao đột nhiên tình hình lại biến thành thế này?
Phố Vân Lý!
Mọi người đều đang rất tức giận, họ cũng không biết nên làm thế nào đối với trường hợp không công bằng như thế này.
Hiệp hội Quốc họa là tổ chức độc tài, nói cái gì thì chính là cái đó. Bọn họ hoàn toàn không có cách nào để phản kháng lại được.
Đúng lúc này, Ngô U Lan phấn khích reo lên:
“Anh Lâm, anh mau xem weibo đi. Hiệp hội Quốc họa lên tiếng xin lỗi rồi này.”
“Gì cơ? Hiệp hội Quốc họa xin lỗi thật á?” Điền Thần Côn ngạc nhiên không tin nổi, rồi đột nhiên cười phá lên: “Ha ha! Tôi biết mà, Hiệp hội nhất định sẽ phải xin lỗi. Giờ cậu định nói gì, người ta cũng đã xin lỗi rồi, nên làm gì bây giờ?”
Lâm Phàm ngồi ở một góc, đặt điện thoại lên bàn: “Được rồi, không cần quan tâm đến chuyện này nữa. Cứ như vậy đi. Tôi đã không còn bất cứ liên hệ gì với Hiệp hội nữa rồi, bọn họ muốn xin lỗi ai thì cũng chả liên quan gì đến tôi.”
Điền Thần Côn ngạc nhiên: “Cậu nghiêm túc đấy à? Sau này thực sự sẽ không qua lại với bên Hiệp hội nữa sao?”
Lâm Phàm vẫn ngồi im không nói gì, còn Ngô U Lan thì ngoắc Điền Thần Côn một cái: “Chúng ta không nói chuyện này nữa, mọi chuyện đã qua rồi. Anh Lâm đã không muốn tiếp tục bàn tán thì chúng ta nói thêm cũng có ích gì nữa đâu.”
Điền Thần Côn đương nhiên hiểu ý của Ngô U Lan nên cũng không nhiều lời: “Chỉ là tôi thấy giải thưởng cuộc thi này rất hậu hĩnh, cứ từ bỏ như vậy thì cũng hơi đáng tiếc.”

Hiệp hội Quốc họa.
Trịnh Trọng Sơn vẫn đang chờ hành động tiếp theo của Lâm Phàm trên weibo, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì. Chỉ có thể thờ dài nói: “Xem ra lần này lão Lâm thật sự tức giận rồi đây.”
Nguyệt Thu Cư Sĩ ngồi một bên nói: “Chắc không phải thế đâu.”
“Ông không biết đâu, tôi nhìn người rất chuẩn. Lão Lâm người này... Haizz, thôi không nói nữa.” Trịnh Trọng Sơn thở dài, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm chủ nhiệm Trần.
Lúc này, chủ nhiệm Trần sớm đã mồ hôi đầm đìa, cả người run rẩy. Dường như anh ta cảm giác được sắp có nguy hiểm ập đến, trong lòng dâng lên chút sợ hãi, anh ta phát hiện chuyện này đã trở nên vô cùng nghiêm trọng rồi. Nhất là khi cảm nhận được ánh mắt của hội trưởng nhìn anh ta giống như muốn lấy mạng anh ta vậy, loại cảm giác sợ hãi này khiến cho cả người anh ta rét run cả lên.
“Hội trưởng, tôi...” Dường như Tiểu Trần còn muốn nói gì thêm, nhưng chưa nói hết đã bị Trịnh Trọng Sơn cắt ngang: “Từ hôm nay trở đi, toàn bộ các chức vụ cậu đang đảm nhận chính thức bị xóa bỏ. Đối với chuyện cậu nhận hối lộ, tôi sẽ từ từ tính toán với cậu sau.”
Chủ nhiệm Trần chết lặng khi nghe thấy câu nói này, chân anh ta bắt đầu run lẩy bẩy đứng không vững.
Thu hồi tất cả các chức vụ, vậy thì về sau anh ta hoàn toàn xong đời rồi!
Trên mạng.
Weibo chính chức của Hiệp hội Quốc họa đăng bài: “Tôi là Hội trưởng của Hiệp hội Quốc họa. Tôi rất buồn khi để chuyện này xảy ra. Mục đích của cuộc thi Quốc họa trẻ em là để phát hiện những thế hệ trẻ tài năng cho bộ môn nghệ thuật truyền thống này, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra những chuyện không hay như vậy. Với tư cách là Hội trưởng, tôi xin chịu toàn bộ trách nhiệm và gửi lời xin lỗi tới tất cả những người dân đang quan tâm tới vấn đề này. Đồng thời, đối với Hiệp hội Quốc Họa, Lâm đại sư chính là bảo vật trân quý nhất, chúng tôi không thể chấp nhận được việc cậu ấy muốn rời khỏi Hiệp hội...”
Một bài đăng dài như trường giang đại hải, đã khiến cho toàn bộ mạng weibo như muốn nổ tung.
Còn những cư dân mạng từ lúc bắt đầu đã náo loạn ầm ĩ nay đã im bặt, bọn họ cảm giác như mặt mình đã bị người tát cho sưng vù.
“Ha ha, những người ầm ĩ lúc trước giờ đang ở đâu rồi, ra mặt đi xem nào, xem xem Hiệp hội Quốc họa người ta đang nói gì kìa.”
“Lâm đại sư là bảo vật là châu báu đấy, hiểu chưa???”
“Vị hội trưởng này quả thật không tệ, không ngờ đằng sau lại thật sự có người mua giải, nhưng cái màn mờ ám này cũng chả duy trì được bao lâu thì đã bị phá hủy, quá đỉnh!””
“Sao Lâm đại sư lại không nói gì nữa thế? Hiệp hội người ta đã xin lỗi rồi mà, chắc cũng nên ra mặt nói vài lời chứ.”
“Sao tôi thấy hình như Lâm đại sư thật sự tức giận rồi hay sao ấy, xé luôn cả giấy chứng nhận của Hiệp hội như vậy, không phải thật sự muốn rời khỏi Hiệp hội luôn đấy chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận