Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 229: Rung động toàn trường

“Hây!”
Âm thanh trong trẻo từ khoang mũi của những đứa trẻ phát ra, làm cho khí thế của bản thân tăng vọt lên.
Thời gian mấy đứa nhỏ Trương Đào luyện tập không nhiều, nên không thể hiểu rõ điều huyền bí bên trong. Những động tác không có vấn đề, nhất là Lâm Phàm, hiệu quả toàn thể không giống nhau.
Thủ pháp liên hoàn cùng cước pháp chuyển tiếp, từng bước từng bước thay đổi kết nối mạnh mẽ. Làm cho mọi người hoa cả mắt, trợn mắt há mồm.
Nếu như trong hội diễn chỉ có đám trẻ thì một đòn của động tác này cũng đủ để đánh ra bảy mươi điểm. Hiện tại bởi có Lâm Phàm dẫn dắt đội, trấn áp toàn hội trường, đủ để đạt điểm tối đa.
Khán giả dưới sân khấu nhìn không chớp mắt.
Chấn động!
Thực sự là chấn động!
Những đứa trẻ này thực sự rất giỏi!
Lúc này, những vị khách nước ngoài cũng đã lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra sự hưng phấn, đây chính là công phu Trung Quốc mà bọn họ muốn xem.
Điền Thần Côn xem màn biểu diễn trước mắt, trong lòng kinh hãi, quả nhiên là lợi hại.
Mặc dù không giao đấu, nhưng ông đã nhìn ra bản lĩnh của Lâm Phàm mạnh hơn ông ta nhiều. Nghĩ đến đây, trong lòng lại buồn vô cớ. Tên nhóc này đã luyện tập như thế nào để có thể mạnh được như vậy? Đúng là tức chết người mà!
Có Lâm Phàm dẫn đầu, trong lòng những đứa trẻ đều không hề lo lắng, cũng không giống lúc luyện tập bình thường. Thậm chí còn tốt và trôi chảy hơn cả lúc luyện tập. Dường như trong cơ thể đang có một hơi thở xoay xung quanh, vô cùng thuận lợi.
Sau sân khấu.
Đinh Đức sau khi xem tất cả, trong lòng cũng thầm cảm thán, ông ta không thể không thừa nhận rằng, màn biểu diễn này rất tuyệt vời. Những học viên này của mình so với bọn họ có sự chênh lệch quá lớn.
Đây là hội diễn, bọn họ tuy biểu diễn đẹp, nhưng đồng thời cái thứ mà bọn họ không có, đó chính là khí thế.
Mặc dù tinh thần khí như ẩn như hiện, nhưng lúc này từ trên người Lâm lão sư sư và những đứa nhỏ kia, ông ta có thể cảm nhận được rất rõ loại tinh thần khí này.
Đinh Đức không nhịn được mà vỗ tay: “Hay! Hay lắm!…”
Đám người Viễn Quang không ngừng gật đầu, màn biểu diễn của những đứa trẻ này vô cùng đặc biệt.
Vương Văn Kiệt ngồi ở đó, sắc mặt giận dữ. Mọi sự bực tức trong lòng đều bị Lâm Phàm kích thích trở lại, ông ta căn bản không biết phải làm cách nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Động tác cuối cùng cũng đã kết thúc.
Lúc này, hiện trường trở nên yên tĩnh.
Mười giây sau.
Mọi người dưới sân khấu đều đứng lên, tiếng vỗ tay như sấm vang kéo dài.
“Hay! Rất hay! Xem rất đã!”
“Đây mới là tinh hoa văn hóa quốc gia chứ, rất có khí thế, như vầy mới gọi là võ thuật chứ!”
“Những tiết mục trước đó căn bản không thể so sánh với tiết mục này!”
Trên trán mấy đứa trẻ đều toát mồ hôi, nhưng mặc dù vậy bọn chúng vẫn lộ ra nụ cười chân thành, bởi lẽ khi nhìn về phía dưới sân khấu, mọi người đều đang vỗ tay vì màn biểu diễn của bọn chúng.
Ngay cả những vị lãnh đạo kia cũng đều đồng loạt đứng dậy vỗ tay, mặt tươi cười rất vui vẻ.
Lúc này, phó hội trưởng Quách đứng ở đó, cả khuôn mặt đều lộ vẻ ngượng ngùng. Ông ta không biết bản thân nên làm gì vào lúc này, trong mắt tất cả những khán giả ngồi đây, ai ai cũng đều thể hiện sự tán thành với tiết mục này.
Bản thân ông ta là người phụ trách, vậy mà lại loại bỏ tiết mục như thế này. Ngoại trừ bản thân ông ta thì sẽ không có ai tin có gì mờ ám trong đó.
Lâm Phàm và những đứa nhỏ đứng trên sân khấu, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, tiếp đó nói với bọn trẻ: “Mấy đứa xem, những tràng vỗ tay kia đều là dành tặng cho chúng ta, chúng ta thành công rồi, tất cả mọi người đều tán thành tiết mục của chúng ta!”
Đám người Trương Đào một tay lau nước mắt, lộ ra nụ cười rạng rỡ nhất. Bây giờ trong lòng bọn chúng thực sự rất vui, đây là niềm vui mà trước đây bọn chúng chưa từng có.
Những vị khách nước ngoài: “Good, hảo công phu!”
Lâm Phàm giơ micro lên hướng về phía dưới sân khấu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn!”
Sau khi nói xong câu này, Lâm Phàm điềm nhiên chuẩn bị xuống sân khấu, mọi chuyện đã kết thúc cũng nên rời khỏi chỗ này rồi.
Lúc này vị khách nước ngoài hô: “Đợi một chút, công phu Trung Quốc, cho hỏi ám kình có phải là nội lực không?”
Ám kình sao có thể nói là nội lực? Hơn nữa, ám kình mà bọn họ nói làm sao có thể nhìn thấy, quả thật bây giờ có nhiều người thắc mắc ám kình có phải là thứ có thật hay không.Lâm Phàm dừng bước, thật đúng là không biết giải thích như thế nào. Sau đó đi đến cạnh bục phát biểu rồi đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ nhẹ một cái.
Thu tay lại!
Lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Rồi dẫn những đứa trẻ rời khỏi hiện trường.
“Đây là có ý gì?”
Những vị khách nước ngoài ngơ ngác, trong đầu chỉ có một dấu hỏi chấm to đùng.
Khán giả ở hiện trường cũng không rõ, không biết điều này có nghĩa là gì.
Khi bọn người Lâm Phàm bước ra khỏi hội trường.
Bục phát biểu trên sân khấu đột nhiên răng rắc một tiếng rồi rơi lả tả trên đất.
Hiện trường lập tức xôn xao.
“What?”
Khách nước ngoài không nói lên lời, sau đó mặt đỏ bừng, dùng vốn tiếng trung kém cỏi của mình hét: “Nội công…nội công…”
Khán giả mắt trợn tròn, làm sao có thể chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận