Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 629: Tứ gia

“Hà tổng, chuyện này không phức tạp vậy đâu.” Lâm Phàm nhìn Hà Thừa Hàn nói, đối phó hạng người này cần gì phức tạp vậy, chỉ cần xài một chiêu là dẹp xong, tuyệt đối gọn gàng.
Hà Thừa Hàn: “Lâm đại sư, chuyện này để tôi giải quyết, tôi không cho phép cô ta động vào anh.”
Vai Lâm Phàm khẽ run, có cảm giác bất lực.
Chương Tuệ nhìn Hà Thừa Hàn nói: “Anh chẳng qua chỉ là một người sản xuất đồ chơi, có tài cán gì? Chuyện hôm nay tôi sẽ không lùi bước, ai dám tát tôi thì tôi sẽ không để người đó thoải mái vậy đâu.”
Lâm Phàm liếc Chương Tuệ nói: “Tôi không có xíu hứng thú nào với các người, hơn nữa bây giờ tôi cũng không có thời gian dây dưa với các người. Cô nói đi, rốt cuộc cô muốn sao?”
Kim Dương cười lạnh: “Mày đang sợ à? Trước đó mày anh hùng lắm mà? Không phải muốn quậy tới bến sao? Để tao xem mày giỏi cỡ nào nhé.”
Chương Tuệ nhìn Lâm Phàm, hạng người nào mà cô ta chưa thấy qua, vậy mà cái tên này lần đầu tiên mới gặp lại dám ra tay đánh mình, nếu không dạy dỗ đối phương một chút thì có lẽ hắn ta không biết Chương Tuệ này là ai.
“Đơn giản thôi, quỳ xuống xin lỗi, đồng thời tự tát mình mười bạt tay.” Giọng điệu Chương Tuệ lạnh lùng nói.
Lâm Phàm nghe xong, ngẩn người một hồi, sau đó cười nói: “Cô có bị thiểu năng trí tuệ không mà nói ra yêu cầu tào lao như vậy? Mấy người cứ đứng ở đây chơi vui đi, tụi này không có thời gian lãng phí với mấy trò vớ vẩn của mấy người.”
“Hà tổng, chúng ta vào trước.” Lâm Phàm nói.
Hà Thừa Hàn gật đầu: “Đúng, đừng quan tâm chuyện này nữa.”
Kim Dương thấy hai người rời đi: “Chị Chương, cứ cho họ đi vậy à?”
Chương Tuệ cười lạnh: “Đi hả? Mày cho rằng dễ dàng vậy sao? Đợi lát nữa có người đến, tao muốn xem bọn mày còn bình tĩnh được nữa không đây?”
“Hà tổng đó là ai vậy? Hình như biết chị thì phải.” Kim Dương nói.
Chương Tuệ không xem Hà Thừa Hàn ra gì nói: “Một gã chuyên sản xuất đồ chơi có vài đồng bạc lẻ mà thôi. Ở Thượng Hải, có tiền cũng chưa là gì, phải có mối quan hệ nữa. Nhưng tôi sẽ không để anh ta bình yên đâu, không phải anh ta thích xen vào chuyện người khác à? Tôi sẽ cho anh ta biết, xen vào chuyện của tôi sẽ có hậu quả thế nào. Tôi nghĩ có vài người sẽ nể mặt tôi làm chuyện này.”

Lúc này, trong phòng.
Lâm Phàm vỗ vai Hà Thừa Hàn: “Đừng nói cho bọn họ biết chuyện này, không cần thiết đâu.”
Hà Thừa Hàn gật đầu: “Tôi biết.”
Vương Minh Dương gọi: “Hai người làm gì ra ngoài lâu vậy?”
Lâm Phàm cười nói: “Ra ngoài hút điếu thuốc, gặp vài chuyện.”
“Chuyện gì?” Vương Minh Dương tò mò hỏi.
Lâm Phàm cười ha hả: “Lát nữa anh sẽ biết.”
Lý Hạo bên cạnh cười nói: “Hoạt động hôm nay cũng không tệ, chưa kể tay nghề của Lâm đại sư thật tuyệt vời, không, phải nói là đệ nhất thiên hạ.”
Người tham gia hoạt động lần này nhiều hơn trước rất nhiều, hơn nữa mang đến vô số đồ chơi cho mấy đứa nhỏ, giúp chúng nó chơi đùa rất vui vẻ.
“Chú ơi… Cám ơn chú thường xuyên đến thăm tụi con.” Lúc này một cậu bé ngồi trên xe lăn, cười hì hì đến trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm sờ đầu cậu nhóc, trên mặt vui vẻ: “Không cần cám ơn.” Sau đó nhìn xuống hai chân cậu, hai chân vẫn còn nhưng từng bị tổn thương quá nặng nên không để đi lại được nữa. Nhưng dưới ánh mắt của Lâm Phàm, hai chân không phải không thể trị, tất nhiên vẫn phải cần một khoảng thời gian.
“Minh Dương, anh cùng đi gặp viện trưởng Hoàng với tôi một lát, vừa hay có một số việc muốn nói với bà ấy.” Lâm Phàm nói.
Vương Minh Dương gật đầu: “Không thành vấn đề, đi thôi.”
Lúc này Viện trưởng Hoàng đang ở một chỗ khác, rất hiếm khi thấy bọn nhỏ vui vẻ như vậy, trên mặt bà nở nụ cười. Trong lòng Viện trưởng Hoàng thật sự biết ơn nhóm người Lâm Phàm.
Lâm Phàm nói: “Viện trưởng Hoàng, có một số việc muốn nói cho bà biết, phiền bà đến đây một chút.”
Viện trưởng Hoàng gật đầu, sau đó đi đến văn phòng với hai người Lâm Phàm.
Vương Minh Dương lấy hồ sơ ra: “Viện trưởng Hoàng, chúng tôi đã nhận bàn giao Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, sau này Lâm đại sư là người phụ trách ở đây.”
Viện trưởng Hoàng gật đầu: “Tôi đã nhận được thông báo, hi vọng các cậu có thể tiếp tục tuyển dụng tôi. Tôi đã ở đây mấy chục năm, không nỡ rời đi.”
Lâm Phàm cười nói: “Viện trưởng Hoàng, bà cứ yên tâm. Chúng tôi thấy được tất cả những điều bà đã làm cho bọn nhỏ, tôi rất tin tưởng bà. Tương lai tôi sẽ dùng hết sức của mình để giúp mỗi đứa trẻ ở đây có cuộc sống tốt đẹp nhất.”
Viện trưởng Hoàng gật đầu: “Lâm đại sư, có câu này của cậu, tôi yên tâm rồi. Những đứa trẻ này rất đáng thương, cả đời tôi không con không cái nên tôi đã xem nơi này trở thành mái ấm của mình.”

Bên ngoài Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Một chiếc xe Mercedes màu đen từ từ chạy đến, sau đó một người đàn ông trung niên trước ngực đeo dây chuyền mặt Phật, thân hình vạm vỡ từ trong xe bước ra. Ánh mắt ông ta sắc bén, nhìn một vòng xung quanh rồi dẫn một đám đàn em đi vào trong cô nhi viện.
Chương Tuệ nhìn thấy người đến, lập tức cười nói: “Anh Tứ…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận