Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 760: Trở về Thượng Hải

Buổi tối, 8:00
Thượng Hải.
Lâm Phàm đi ra từ sân bay, hắn hít sâu một hơi cảm nhận chốn quen thuộc, hơi thở quen thuộc.
Hôm sau!
Phố Vân Lý.
Khi Lâm Phàm xuất hiện ở phố Vân Lý thì toàn bộ các chủ cửa hàng xung quanh đều sợ ngây người.
“Con mẹ nó, ông chủ nhỏ về rồi kìa.”
“Má ơi, ông chủ nhỏ từ Thủ Đô về rồi, việc vui lớn nha.”
“Không có ông chủ nhỏ ở phố Vân Lý thì sao có thể gọi là phố Vân Lý được chứ?”
Lâm Phàm đứng tại chỗ nghe tiếng của các chủ cửa hàng xung quanh làm hắn không khỏi choáng váng. Mẹ nó, có cần phóng đại như vậy không hả, không phải hắn đã trở về rồi hay sao?
“Ông Trương, các người đang làm gì vậy? Phản ứng thái quá thế.” Lâm Phàm cười hỏi.
Ông Trương Nhạc A nói: “Sao không quá được chứ? Ông chủ nhỏ đã đi ra ngoài nhiều ngày rồi, thật sự làm cho chúng tôi nhớ cậu nhiều lắm đó.”
Lâm Phàm cười nói: “Thì không phải đã về rồi sao? Trước tiên không tán dóc nữa, tôi phải đi vào tiệm xem tình hình thế nào đã.”
“Được được, cậu chủ nhỏ đi nhanh đi, trong khoảng thời gian này không có cậu ở đây làm cho đám dân chúng ý kiến dữ lắm đó, bọn họ đều đang đợi cậu trở về đấy.”
Lâm Phàm cười cười, sao hắn không thể không biết đám dân chúng đang chờ đợi cái gì chứ? Chắc chắn là đang chờ bánh kếp rồi!
Xem tình hình bây giờ thì chỉ sợ nghề làm bánh kếp này thật sự không thể bỏ được, có thể nói đám dân chúng này đã ăn đến nghiện luôn rồi!
Trước cửa hàng của đại sư Lâm.
Khi Lâm Phàm xuất hiện trước mặt mọi người, bọn người Điền Thần Côn trợn tròn mắt: “Móa, cuối cùng thằng nhóc cậu cũng chịu về, cậu về khi nào vậy, sao về mà không nói trước một tiếng?”
Lâm Phàm cười nói: “Tối hôm qua mới về, mấy người có nhớ tôi không hả?”
Điền Thần Côn mở tay ra, ria mép khẽ động.
“Ông đưa tay ra thế này là có ý gì?” Lâm Phàm cười hỏi.
Điền Thần Côn liếc nhìn Lâm Phàm nói: “Ý gì cậu vẫn không rõ à, đi xa nhà một chuyến, dù sao cũng phải mang quà về cho chúng tôi chứ.”
“Rất đáng tiếc.” Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: “Không có.”
“Vậy không còn cách nào, tôi thì không nhớ cậu rồi nhưng tôi nghĩ nó sẽ nhớ cậu đấy.” Điền Thần Côn chỉ vào cẩu gia Nicholas đang nằm bên cạnh nghỉ ngơi nói.
Cẩu gia Nicholas ngẩng đầu sủa gâu gâu vài tiếng, sau đó lại gục đầu ngủ tiếp.
Bây giờ nó cũng đã trở nên lọc lõi rồi, lúc trước khi nào Lâm Phàm về thì cẩu gia Nicholas chắc chắn sẽ vui mừng chạy tới. Nhưng giờ đây tai chó không nghe chuyện bên ngoài, chỉ vui đầu dồn sức ngủ nghê.
Ngô U Lan nói: “Anh Lâm, chúng tôi nhớ anh chết mất thôi.”
“Ha ha.” Lâm Phàm nở nụ cười, sau đó hắn nhìn Điền Thần Côn: “Thấy chưa, chỉ có ông là vô lương tâm.”
Điền Thần Côn cười cười: “Lương tâm này thật sự là tôi có nhé, cậu nhìn đi, trong khoảng thời gian cậu đi, chúng tôi đúng là gặp xui xẻo. Đám dân chúng mỗi ngày đều tới, mỗi ngày đều hỏi, hỏi tới mức chúng tôi muốn hỏng mất. Xem thời gian, có lẽ một lát nữa thế nào bọn họ cũng lại đến cho mà xem.”
Quả nhiên, không bao lâu sau.
Dân chúng bên ngoài dần dần đông lên, đồng thời còn vang lên một chút âm thanh thảo luận.
“Không biết ông chủ nhỏ về hay chưa nữa.”
“Lâu lắm rồi, sao ông chủ nhỏ còn chưa trở về.”
“A, mọi người nhìn kìa, ông chủ nhỏ về rồi kìa.”
“Má nó, thiệt hay giả, trong khoảng thời gian này không nhìn thấy ông chủ nhỏ, tôi muốn chết rồi.”

Điền Thần Côn bất đắc dĩ nói: “Cậu nhìn đi, mỗi ngày đều như thế này nhưng cậu trở về là tốt rồi. Bây giờ lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, tôi vẫn nên nhanh chóng đi phát số thẻ mới được.”
Lâm Phàm cười cười, tiếp đó đi tới trước gian hàng: “Các vị thật ngại quá, có việc nên phải đi, hai mươi phần hôm nay xem như bồi thường nhé.”
Đám dân chúng nghe xong lập tức vui vẻ: “Tốt quá, quá tuyệt vời, ông chủ nhỏ thật hào phóng.”
“Hai mươi phần lận đó, nếu mỗi ngày sau này đều có thể có hai mươi phần thì tốt biết bao nhiêu.”
Trong lòng Lâm Phàm vui cười, đám dân đáng yêu này thật sự rất dễ dàng thỏa mãn.
Hoàn thành tất cả hai mươi phần bánh kếp xong.
Lâm Phàm nằm trong tiệm nhàn nhã nghỉ ngơi, mặc dù tối hôm qua vừa mới về nhưng công việc vẫn phải làm, nhất là việc của viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, hắn cũng phải đi dạy bọn nhỏ học tập.
Có điều làm cho Lâm Phàm hơi đau đầu là nhiệm vụ của bách khoa toàn thư cũng cần phải hoàn thành, chắc chắn là phải đi xa nhà thêm một chuyến nữa, nhưng mà chút việc này không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, cho nên đi đến nơi nào đó thì chọn chỗ đó làm trạm thứ nhất vậy.
Lâm Phàm gọi điện qua cho Triệu Minh Thanh: “Minh Thanh, tôi đã về, gần đây có việc gì không?”
Trong khoảng thời gian không có Lâm Phàm ở đây, Triệu Minh Thanh lo đến sứt đầu mẻ trán, chủ yếu là do bào chế ra được phương thuốc trị chứng biếng ăn nên thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Các bệnh viện đều sai người tới giao thiệp, còn có một số công ty nghiên cứu chế tạo thuốc phái người tới muốn mua phương thuốc trị chứng chán ăn này. Đương nhiên Triệu Minh Thanh không phải kẻ ngu, chưa kể phương thuốc này là do lão sư chỉ điểm nghiên cứu tạo ra, nếu nghiêm khắc mà nói thì phương thuốc này là lão sư mượn tay ông ta để nghiên cứu chế ra.
Ngược lại Lâm Phàm thấy không sao cả: “Việc này ông cứ tiếp tục giải quyết, tôi không can thiệp vào. Tôi hỏi ông một chút, qua một thời gian ngắn nữa thì ông có thời gian rãnh hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận