Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1042: Ác ý bộc phát

Trong một gian phòng trà cổ kính.
Mã Thanh Châu ngồi đó, đối diện là một người đàn ông trung niên, hai người dường như đang nói với nhau cái gì đó.
“ Mã gia, thần y Thượng Hải kia đã đến Thanh Châu, không biết ngài chuẩn bị thế nào?” Người đàn ông trung niên cúi đầu hớp một ngụm trà nóng, sau đó đặt tách trà xuống mới mở miệng hỏi.
Trong mắt Mã Thanh Châu lóe lên vẻ tức giận, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy đâu, thay vào đó là cười gằn: “ Đương nhiên là đã chuẩn bị xong xuôi, tôi sẽ tiếp đãi thật tốt vị khách quý này!”
“ Tôi ngược lại cũng có chút mong đợi gặp mặt kẻ này một lần, đã lớn thế này tôi còn chưa thấy kẻ nào điên cuồng như thế. Ở Thượng Hải chúng ta có lẽ sẽ không làm gì được hắn, thế nhưng bây giờ hắn lại muốn đến Thanh Châu, quả thật là nghé con mới sinh không sợ cọp mà! Không biết nước ở Thanh Châu có dìm chết nó được không.” Người đàn ông trung niên cười đáp, vẻ mặt người này tuy mang ý cười nhưng biểu tình trên mặt vẫn toát ra vẻ lạnh lẽo.
Mã Thanh Châu liên tục cười lạnh nói: “Sợ là hắn còn chẳng biết nước Thanh Châu sâu thế nào đâu. Thôi thì ít nhất hắn vẫn còn chút tác dụng, nhất định phải để hắn chữa bệnh cho tôi, nếu không chúng ta không vực dậy nổi nữa!”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Mã Gia, hay là như vầy có được không, cái tên nhóc này không phải đến Thanh Châu rồi sao, chúng ta cứ tiên lễ hậu binh. Trước tiên nâng hắn lên thật cao, chờ cho hắn chữa cho Mã Gia khỏi bệnh, đến lúc đó…”
Mã Thanh Châu sắc mặt âm trầm, bên trong mắt lóe ra sát ý, nói: "Để hắn phải quỳ phục, xác chìm đáy sông."
Người đàn ông trung niên ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Mã Gia sát ý lại nặng như vậy, cùng lúc đó trong lòng cũng phát lạnh. Đừng nhìn hắn có thể vui vẻ trò chuyện cùng Mã Gia mà lầm, nếu có một ngày đắc tội lão già này rồi, kết cục của hắn cũng như tên nhãi này không hơn không kém.
Người chết, ma không biết, quỷ không hay!
Thanh Châu.
Tại sân bay.
Một chiếc máy bay đang chậm rãi hạ xuống. Lâm Phàm nhìn quang cảnh bên ngoài qua ô cửa sổ nhỏ, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Cuối cùng cũng đã tới Thanh Châu.
Tiếc là mảnh trời chốn này đúng là u ám quá mà, người sống ở đây cũng thật khổ.
Bản thân là hiện thân của chính nghĩa, hắn không thể cứ thế mặc kệ nơi này được, nhất định phải lan tỏa chính nghĩa, vì đại chúng sáng tạo ra một nơi hài hoà và tốt đẹp mới được.
Nữ tiếp viên hàng không cất tiếng: “ Chúng ta đã đến cảng hàng không Thanh Châu, hoan nghênh các vị du khách đã tới mảnh đất Thanh Châu xinh đẹp này, chúc các vị có một chuyến đi vui vẻ!”
Bên ngoài sân bay.
Từng chiếc xe con nối đuôi nhau đỗ thành một hàng, hấp dẫn nhiều ánh mắt hiếu kỳ của người xung quanh. Tự dưng ở sân bay lại có nhiều xe sang trọng như vậy đỗ lại, giống như là đang chuẩn bị tiếp đón một nhân vật lớn nào đó.
Nhưng khi mọi người nhìn tới biển số xe của những chiếc xe này thì mới nhanh chóng lùi ra xa, trên mặt họ đầy vẻ hoảng sợ, dường như rất sợ gì đó.
“Thanh q00000.”
Biển số xe này chỉ có thể là xe của Mã Thanh Châu, chỉ cần là người làm dưới trướng Mã Thanh Châu đều tự hiểu chiếc xe này là của ai.
“Mã Thanh Châu sao tự dưng lại có thể xuất hiện ở sân bay cơ chứ?”
“ Không biết nữa, tốt nhất chúng ta vẫn nên tránh ra xa một chút.”
“ Sao cái kẻ này còn chưa bị tóm đi vậy, vẫn còn sống thoải mái như thế sao?”
“ Anh không muốn sống nữa sao, nếu như bị nghe được thì đúng là toi đời đó!”
“ Sao mà phải sợ vậy, làm như hắn có thể giết tôi vậy, bây giờ đã là thời đại xã hội văn minh hài hoà.”
“ Ha ha ha !”

Một đám người áo đen đứng thành hai hàng thẳng tắp, mắt thì đeo kính đen, uy phong hiển hách vô cùng khiến người ta cảm thấy bị uy hiếp mà sợ hãi.
Lưu Nhậm đứng ở trước xe, khom lưng nói: “ Mã Gia, người kia đã xuống máy bay rồi.”
Mã Thanh Châu: "Ừm, tìm cho kỹ, nhìn thấy người lập tức thông báo cho tôi."
“Vâng." Lưu Nhâm gật đầu, sau đó hai mắt nhìn chòng chọc vào lối ra của hành khác.
Cũng không lâu sau đó, một bóng người xuất hiện ở lối ra hành khách.
“ Không ngờ đến không khí Thanh Châu này có chút mặn như vậy.” Lâm Phàm hít sâu một hơi rồi cảm thán nói.
Đi tới chốn xa lạ như vậy, tâm tình quả thực có chút hơi căng thẳng.
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt là một người đàn ông trung niên. Mà người đàn ông này, cặp lông mày ẩn chứa một loại khí chất bá đạo nồng đậm, ánh mắt người này nhìn hắn cũng ẩn chứa một loại cảm giác kỳ lạ.
"Hoan nghênh, hoan nghênh. . . ." Mã Thanh Châu nhìn Lâm Phàm, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
“ Làm sao vậy thần y? Hoan nghênh thế này vẫn khiến cậu chưa hài lòng sao?”
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phàm, Mã Thanh Châu không nghĩ tới vị thần y này lại còn trẻ như vậy. Thế nhưng nghĩ tới việc đối phương ở trên Weibo nhục mạ mình, trong lòng lão ta tràn đầy cảm giác phẫn nộ. Thậm chí còn có cảm giác muốn trêu đùa tên nhóc này thêm một chút.
Có lẽ như vậy trong lòng mới thoải mái hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận