Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 398: Lên đường về Thượng Hải

Theo hắn thấy thì chuyện này có tính khả thi rất cao. Nó mang lại lợi ích cho xã hội, giúp những đứa trẻ này không còn tự ti, thậm chí bản thân hắn cũng sẽ đạt được điểm bách khoa toàn thư, đây là nhất cử lưỡng tiện.
Đáng tiếc, bọn chúng còn quá nhỏ, ít nhất phải chờ chúng lớn hơn một chút. Nếu như hắn còn có thể có những kiến thức khác thì tốt rồi.
Ví dụ như hội họa, thư pháp, vân vân một ít việc mà già trẻ đều làm được, vậy cũng tốt rồi.
Ngày hôm sau!
Bên trong nhà bếp.
Dưới sự chỉ điểm của Lâm Phàm, Bạch Kha đang chăm chỉ làm 'thịt khó anh đào'.
Làm theo Lâm Phàm hướng dẫn, Bạch Kha cũng có chút hiểu rõ đối với món ăn này. Nhưng cậu ta làm còn chưa đạt được yêu cầu của Lâm Phàm, về mặt mùi hương vẫn còn chút thiếu sót.
Màu sắc và vị đã đầy đủ, bây giờ chỉ còn vấn đề là mùi còn quá kém.
Lâm Phàm: "Đừng nóng vội, học nấu ăn chính là như vậy, không phải là làm một mạch liên tục, mà là cần phải từ từ tổng kết những thiếu sót từ trong những lần thất bại rồi cải tiến nó, hiện tại cậu đã rất tốt rồi.”
Bạch Kha cười: "Không sao đâu, mình biết cậu chỉ là muốn tốt cho mình thôi. Yên tâm đi, mình cũng sẽ không dễ dàng chịu thất bại như vậy, món ăn này mình khẳng định có thể làm rất hoàn mỹ.”
Lâm Phàm gật đầu: "Ừm, mình tin cậu."
Thật ra, hương vị mà Bạch Kha làm ra bây giờ đã rất tốt. Cậu ta khống chế rất đúng chỗ những nguyên liệu và gia vị. Nhưng trong đó vẫn còn thiếu một chút, cho nên cậu ta cần tiếp tục cải tiến, phải tự ngộ ra khuyết điểm của mình trong đó. Biết và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cho nên cậu ta cần phải luyện tập nhiều hơn.
Tiểu Yến cũng không nghĩ tới anh Lâm lại nghiêm khắc như vậy, ngược lại cô cảm thấy món 'thịt kho anh đào' của Bạch Kha càng ngày càng ngon, ngon sắp nuốt cả đầu lưỡi rồi, thế nhưng trong mắt anh Lâm thì còn lâu mới đủ.
Đương nhiên là cô biết yêu cầu của anh Lâm đối với Bạch Kha, đó là yêu cầu cao nhất, cũng là hy vọng Bạch Kha có thể làm ngon hơn cho nên cô cũng ra sức ủng hộ.
Nếu so sánh với hương vị mà anh Lâm làm ra thì chênh lệch này thật ra vẫn còn rất xa. Nhưng căn cứ theo lời anh Lâm đã nói, Bạch Kha có thể làm được đến trình độ nà đã là vô cùng tốt rồi.
Cuối cùng đến tối, Bạch Kha làm ra vẫn không đáp ứng được yêu cầu của Lâm Phàm, tuy nhiên hắn cũng không vội, thế này là đã sắp được rồi.
Sau khi Lâm Phàm trở về, hắn nhận được điện thoại của Vương Minh Dương. Thì ra tối nay Vương Minh Dương ngồi máy bay trở về trước, có thể trong công ty có một số việc nên anh ta gọi điện chào hỏi hắn một tiếng.
Sau khi hắn dạy kiến thức của bách khoa toàn thư cho Bạch Kha xong thì cũng đến lúc nên quay lại Thượng Hải.
Buổi tối, hắn nằm trên giường.
Hắn mở di động ra. Tìm kiếm một số tin tức về viện phúc lợi trẻ em ở trên mạng.
Hắn phát hiện ra rằng trước đây tư nhân không được phép thành lập các viện phúc lợi trẻ em, nhưng bây giờ đã cho phép cá nhân thành lập rồi.
Tuy nhiên, yêu cầu đối với người thành lập lại là cực cao, hơi làm người ta sợ hãi.
Mấy ngày sau đó, hắn vẫn ở nhà trò chuyện cùng cha mẹ mình, đồng thời cũng đến chỗ Bạch Kha. Ngày thứ ba, Bạch Kha đã tiến bộ rất lớn đối với việc khống chế món 'thịt kho anh đào’ cơ bản đã đạt tới yêu cầu của Lâm Phàm.
Có hai món ăn đặc trưng ở trong người, hắn cũng yên tâm, chỉ cần kinh doanh đúng thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Về phương diện kinh doanh thì hắn cũng không hiểu mấy nhưng lấy kinh nghiệm của Bạch Kha, nhất định có thể tìm được phương thức kinh doanh thích hợp nhất.
Trước cổng khu dân cư.
Lâm Phàm xua tay với cha mẹ: "Cha mẹ, hai người về trước đi, một mình con đi không sao đâu.”
Mẹ: "Trên đường chú ý an toàn, lần sau khi trở về thì phải đưa bạn gái về cho chúng ta xem đấy.”
Hắn sợ nhất chính là mẹ hắn nói chuyện này. Tuy nhiên cũng chẳng có cách nào khác: "Biết rồi, hai người trở về đi. Xe đang đến rồi, con đi trước đây.”
Taxi đến, hắn để vali vào cốp sau xe, sau đó lên xe, vẫy tay về phía cha mẹ.
Mẹ: "Lần sau thằng bé về, chắc là có thể nhìn thấy con dâu rồi.”
Cha: "Chuyện của con cái, bà quản nhiều như vậy làm gì?”
Mẹ: "Đây là con trai của ông, ông cũng không biết quan tâm chút nào, còn suốt ngày nói muốn ôm cháu trai, không thúc giục thì có cháu trai mà ôm được à?”
......
Sân bay!
Lâm Phàm đẩy vali, bước vào sân bay, bây giờ thời gian vừa đúng, hắn kiểm tra vé vào và ngồi chờ máy bay.
"Người anh em, cậu chờ một chút." Đúng lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến, Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, có chút thắc mắc.
Một người đàn ông hơi lớn tuổi trong nhóm người, ăn mặc không tính là tinh tế, khuôn mặt ngăm đen, đưa hai tờ tiền giấy đỏ rực rỡ tới: "Vừa rồi chúng tôi nhìn thấy cậu xuống xe đã làm rơi tiền xuống đất.”
Lâm Phàm sờ sờ túi tiền, hắn không quen dùng ví tiền, tiền lẻ đều để trong túi. Xem ra là lúc mới bỏ tiền ra trả tiền xe, không cẩn thận đánh rơi tiền, sau đó hắn cười nói: "Cám ơn!”
"Không cần cảm ơn, đây là chuyện nên làm." Người đàn ông da ngăm đen nói, đây là lần đầu tiên bọn họ đến sân bay, nhìn thấy một nơi rộng lớn như vậy nên có chút khẩn trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận