Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 790: Khám hay không?

“Lão sư…” Triệu Minh Thanh dự định nhắc nhở Lâm Phàm, tạm thời đừng chữa trị mà nên hẹn với người nhà thời gian thích hợp rồi đơn độc trị liệu. Thế nhưng lời còn chưa kịp nói thì Lâm Phàm đã xua tay nói: “Được rồi, chỗ này không cần ghi chép nữa, bây giờ năng lực của mọi người căn bản là không thể chạm tới được!”
“Vâng!” Triệu Minh Thanh gật đầu.
Lâm Phàm cũng có chút do dự, nhưng sau đó cũng không còn do dự nữa. Hắn sợ cái gì chứ, dù sao mình lợi hại như vậy, không phục cũng không được.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Lúc này, một bác sĩ trung niên mặc áo trắng đi tới. Ông ta chính là bác sĩ trị liệu chính của Liễu Giai Tuệ, khi đến phòng bệnh kiểm tra tình trạng bệnh nhân thì phát hiện không có người. Sau đó ông ta bắt đầu đi tìm, về sau khi biết được bệnh nhân đang ở cổng bệnh viện thì ông tự mình đi đến.
Nhất là khi nhìn thấy người nhà Giai Tuệ dẫn bệnh nhân tới đây, hình như là muốn cho người khác chữa trị, chuyện này khiến ông ta có chút không vui. Đồng thời cảm thấy đám người nhà của bệnh nhân thật sự là quá tuỳ tiện, vì căn bệnh này mà cứ chạy loạn, căn bản là không có điều tra kỹ lưỡng gì cả.
“Chủ nhiệm Thân!” Đám người dì Vương thấy người đến thì lập tức khách sáo nói.
Đây là bác sĩ trị liệu chính của con gái, luôn phụ trách bệnh tình của con gái bọn họ. Tuy nói vẫn không có chuyển biến tốt, nhưng đối với bác sĩ bọn họ đương nhiên sẽ không dám đắc tội rồi.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Bác sĩ Thân hỏi, sau đó ánh mắt quét đến chỗ Lâm Phàm: “Các anh là ai, ở bệnh viện nào? Sao lại đến đây khám bệnh!”
Lâm Phàm có chút buồn bực, lại là chuyện gì nữa đây. Hôm qua bày sạp ở bên cạnh bệnh viện bị kiếm chuyện thì cũng đúng, đành chấp nhận. Thế nhưng hôm nay bày sạp ở đối diện mà, sao giờ lại có bác sĩ đến kiếm chuyện nữa rồi?
“Khám bệnh!” Lâm Phàm tùy ý nói: “Các người có khám không?”
Lúc này Dì Vương có chút do dự, bác sĩ trị liệu chính đang ở đây, nếu như bà ta nói là khám bệnh thì sợ rằng sẽ khiến cho vị bác sĩ trị liệu chính này tức giận. Sau này, sợ rằng sẽ không còn tận tâm như vậy, cho nên bà ta vẫn do dự tạm thời chưa đưa ra quyết định.
“Khám bệnh? Lấy chứng nhận của các anh ra, ở đối diện bệnh viện Giang Ninh mà khám bệnh cho bệnh nhân, các anh có phải là tìm sai chỗ rồi không?” Bác sĩ Thân lạnh lùng nói tiếp: “Còn nữa, các anh là trung y sao?”
Lâm Phàm gật đầu: “Đúng, chính là trung y, có vấn đề gì không?”
Bác sĩ Thân bỗng nở nụ cười, mà bên trong nụ cười này còn có chút ý khinh thường, giống như là xem thường y thuật của trung y vậy.
“Mẹ…” Đúng lúc này, trên trán Liễu Giai Tuệ toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trong nháy mắt biến thành trắng bệch, cô giơ một bàn tay lên muốn nắm lấy tay của mẹ mình.
Dì Vương vội vàng nói: “Con gái, con sao vậy?”
Tình huống lúc này của Liễu Giai Tuệ giống như là lên cơn đau nhức, đau đến chết đi sống lại, gần như là muốn mạng của cô. Trong trường hợp này chỉ có thể dùng thuốc để giảm bớt đau đớn, thế nhưng những loại thuốc này đều rất đắt tiền, đều là thuốc nhập khẩu. Mà cả nhà dì Vương vì muốn để cho con gái mình không phải chịu cảm giác đau đớn, cho dù đắt mấy đi nữa thì bà cũng phải mua.
Nhưng mà cũng có lúc Liễu Giai Tuệ không muốn phụ thuộc vào thuốc, đối với cô mà nói, khi đã biết mình sắp chết rồi thì dùng thuốc như vậy sẽ chỉ làm lãng phí tiền bạc.
Nhóm bạn của Liễu Giai Tuệ lúc này rất lo lắng, bọn họ đều không biết nên làm thế nào, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ.
Những người dân xung quanh nhìn thấy tình huống này cũng có chút kinh ngạc: “Thần y, cô gái này rốt cuộc là bị làm sao?”
“Bệnh phát tác rồi!” Lâm Phàm nói.
Bác sĩ Thân nói: “Mau đưa về viện tiêm thuốc giảm đau!”
Lúc này, những người dân nói: “Đến bệnh viện ít nhất cũng phải mất mười phút, thần y ở đây nên để thần y khám giúp đi, làm gì phải đi xa như vậy!”
“Đúng đó!”
“Thần y, anh xem cô gái này cũng rất đáng thương đó, anh mau giúp một chút đi!”
Những người dân đều rất nhiệt tình, nhất là khi nhìn thấy cô gái đau đớn như vậy. Nếu như bọn họ có năng lực chắc chắn sẽ tiến lên giúp đỡ cô gái này rồi.
Lâm Phàm chỉ đành lắc đầu, tiếp đó vươn tay ấn vào phần bụng.
Bác sĩ Thân nhìn thấy cảnh này, lập tức đưa tay ngăn cản: “Anh làm cái gì vậy?”
Thế nhưng ông ta làm sao có thể ngăn được Lâm Phàm: “Sức cũng mạnh đó…”
Người của đội quản lý trật tự đô thị cao to ngay lập tức kéo bác sĩ Thân ra sau, nói: “Đứng một bên đi, vướng tay vướng chân như thế đừng làm cản trở thần y khám bệnh. Các người không chữa trị được còn không để cho thần y chữa trị sao!”
“Còn đứng ở đấy làm cái gì? Còn không đi tôi đánh ông bây giờ!”
Người của đội quản lý trật tự đô thị trợn mắt nhìn, giống như là người này nếu mà không đi thì anh ta sẽ đánh cho một cú.
“Khụ khụ…” Lâm Phàm ho nhẹ một cái.
“Thần y, tôi chỉ doạ ông ta một chút thôi.” Người của đội quản lý trật tự đô thị cười nói. Thần y chính là ân nhân của anh ta, đương nhiên anh ta sẽ không dám làm càn, sau đó lại trừng mắt nhìn bác sĩ Thân một cái: “Còn không cút đi!”
Bác sĩ Thân nhíu mày: “Các anh… các anh sẽ hối hận.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận