Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 669: Trước giờ bái sư

Bà ta tuy rằng chưa từng tiếp xúc với Trung Y, nhưng cũng không phải không biết. Hiện nay, những người nổi tiếng làm trong ngành Trung Y, người nào mà không phải là lão già tám mươi tuổi cơ chứ? Tuổi hắn còn trẻ như vậy thì có thể có năng lực gì? Đương nhiên lúc này bà ta cũng không nói thêm gì. Dù sao bà ta cũng không muốn để bạn già không vui nên lúc này vẻ mặt cũng chứa ý cười, cười rất là hiền lành.
"Sư phụ, vị này chính là vợ của học trò." Triệu Minh Thanh giới thiệu.
"Lâm lão sư." Bà Triệu khách sáo nói. Mặc kệ hiện tại là tình huống gì, những gì nên làm hết thảy đều phải làm.
Lâm Phàm cười một tiếng. Nói hắn không xấu hổ là giả khi đối mặt với ông bà lão này, đời này có lẽ quan hệ thầy trò thế này đúng là độc nhất vô nhị. Chuyện này cũng không thể không nói, nếu là người bình thường biết đến thì cũng có lẽ chịu không được.
Triệu Minh Thanh lôi kéo Lâm Phàm nói: “Lão sư, đây là…tôi… Ủa! Lực Hành đi đâu rồi?"
“Cha! Anh cả, anh hai, còn có anh ba có chút việc nên phải ra ngoài một lúc. Các anh ấy sẽ trở về ngay.” Con gái thứ tư Triệu Quần Phương tiến lên nói, nhưng vẻ mặt có chút chột dạ vì cô ấy biết ba anh trai của mình đi làm gì. Đồng thời cũng đang đánh giá Lâm Phàm nhưng cô không cảm thấy hắn có gì khác người thường, ngược lại là càng giống tên lừa đảo hơn.
"Lâm đại sư, chúng ta lại gặp mặt rồi!" Ông Mộ lcười nói.
Lâm Phàm cũng cười theo: ”Ông Mộ, cơ thể của ông vẫn rất khỏe mạnh đấy!”
Ông Mộ vừa nghe thì lập tức nở nụ cười: ”Lâm đại sư, ngài nói cơ thể của tôi rất khỏe mạnh sao?”
Lâm Phàm gật đầu: ”Rất khỏe mạnh đó! Không có bất kỳ vấn đề nào cả.”
Nghe thấy vậy thì ông Mộ yên tâm rồi. Lời nói trong miệng thần y này so với việc kiểm tra ở bệnh viện thì còn hữu dụng hơn. Ông ấy rất tin tưởng vào y thuật của Lâm đại sư, không có nửa phần hoài nghi. Vì vậy ban nãy ông ấy đã bảo ba đứa nhóc kia nhanh chóng gọi điện thoại cứu vãn tình thế, cũng không biết bọn chúng làm việc thế nào mà lại nghĩ ra biện pháp như thế này cơ chứ, đây không phải là muốn chọc tức lão Triệu hay sao?
Lúc này Triệu Minh Thanh tươi cười: ”Lão sư, chúng ta đi vào trước đi!"
“Được!" Lâm Phàm gật đầu. Đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp như này, hơn nữa còn là chuyện thu đồ đệ nữa chứ. Lần này hắn không nói với bọn Điền Thần Côn, cũng không đưa bọn họ tới đây là vì phòng ngừa bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc làm phá hủy không khí tại hiện trường.
Nói trắng ra, cũng là do Lâm Phàm muốn khiêm tốn một chút, dù sao giữ lại thủ đoạn cũng tốt hơn là lộ toàn bộ ra ngoài.
Phòng chiêu đãi trong khách sạn.
Sau khi nơi này được chủ tâm trang trí thì đã trở nên rất là trang trọng. Hơn nữa cái bàn phía trước cũng bị dời đi, lại đặt một cái ghế ở vị trí trung tâm, mà hai bên là hàng ghế dựa.
Tuy rằng Lâm Phàm chưa từng trải qua nghi thức bái sư nhưng nhìn một màn trước mắt này thì hắn cũng hiểu được chuyện này đã rất long trọng rồi.
"Lão sư, ngài chờ một chút! Bạn cũ của học trò lát nữa sẽ đến. Mà học trò đã xem giờ rồi, bảy giờ mười tám phút chính là thời gian tốt nhất." Triệu Minh Thanh vì ngày này mà đã chuẩn bị rất nhiều. Từ chuyện lớn như sắp xếp khách sạn đến chuyện nhỏ như thời gian tiến hành nghi thức. Tuy rằng mê tín dị đoan nhưng từ đó cũng nhìn ra ông ấy để ý đến chuyện này cỡ nào.
Từ nhỏ Triệu Minh Thanh đã có hứng thú với Trung Y. Chủ yếu vẫn là khi đó, cha mẹ ông luôn bị bệnh, ở quê có một thầy lang, Triệu Minh Thanh cũng thường xuyên đến nhà thầy lang đó. Mưa dầm thấm đất, bất tri bất giác mà bị ảnh hưởng. Lúc đó ông ta cũng hay nhìn thầy lang khám bệnh, đọc sách y thuật. Cứ như vậy mà y thuật cũng có chút thành tựu.
Bởi vậy mà cả đời này, có thể nói Triệu Minh Thanh không có sư phụ. Mà lúc này đây, ông ta sắp bái thần y làm thầy nên ông ta đặc biệt coi trọng.
Triệu Quần Phương nhìn tình huống trước mắt, trong lòng rất lo lắng. Sau đó cô ta vội vàng ra cửa, tìm kiếm ba anh trai. Khi tìm được ba anh trai thì thấy ba người bọn họ đang gọi điện thoại.
"Chú Lý! Thật ngại quá! Phiền chú đến cứu viện! Lần bái sư này cha cháu thật sự nghiêm túc rồi. Nếu các chú không đến thì nguy mất!”
"Mấy tên nhóc các cháu rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Với giao tình giữa chú và cha của mấy đứa, nếu ông ấy bái sư mà bọn chú không đi thì còn coi được sao? Thế mà các cháu lại gọi điện thoại nói là lừa đảo, chú... Aizzz! Bọn chú sẽ đến ngay bây giờ.”
Gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, đối với Triệu Lực Hành mà nói thì anh ta thật sự là bị dọa cho sợ rồi. Ngay từ đầu anh ta không nghĩ nhiều như vậy, điều mấu chốt chính là mấy câu nói của chú Mộ đã làm anh ta kinh hãi.
Trong công việc, anh ta không sợ trời không sợ đất, nhưng điều duy nhất làm anh ta sợ chính là người cha của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận