Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 796: Viện trưởng nể phục

Lâm Phàm đang chẩn đoán bệnh cho bệnh nhân, cho tới bây giờ hắn mới chỉ gặp duy nhất một người bệnh mắc ung thư. Thế nhưng chỉ có họ mới biết được, những người khác không hề biết tới việc này.
“Chào bác sĩ.” Đúng lúc này, viện trưởng Tất tiến tới chào hỏi bọn họ.
Lâm Phàm chỉ gật gật đầu không nói gì. Thế nhưng Triệu Minh Thanh khi nhìn rõ người đến thì ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Đã lâu không gặp, viện trưởng Tất. Tôi là Triệu Minh Thanh đến từ Hiệp hội Trung Y, chúng ta đã gặp nhau ở Hội nghị trao đổi Trung y và Tây y lần trước.” Triệu Minh Thanh cười nói.
Hội nghị trao đổi giữa Trung y và Tây Y thường xuyên được tổ chức, hội nghị thường mời những bác sĩ Trung y và Tây y nổi tiếng trong nước tới thảo luận. Trên mạng có tin đồn Trung y và Tây y không hợp nhau, điều này thực ra có chút không đúng. Mỗi phiên họp họ sẽ thảo luận về cách kết hợp cả hai phương pháp để có thể tạo ra tính hữu dụng cao hơn, từ đó nâng cao chất lượng khám chữa bệnh, mỗi lần diễn ra hội nghị đều thành công tốt đẹp.
Viện trưởng Tất có chút xấu hổ, người ta biết ông nhưng ông lại không nhớ ra người ta là ai, cũng không thể trách ông ta được. Dù sao hai người cũng không ở cùng một thành phố. Hơn nữa, hội nghị vừa rồi có rất nhiều người tới tham gia, làm sao ông có thể nhớ hết tất cả mọi người được cơ chứ.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, anh Triệu.” Viện trưởng Tất mỉm cười. Đương nhiên ông không thể biểu hiện ra ngoài là ông không biết người ta là ai được. Nếu không người ta lại nghĩ ông khinh thường họ: “Anh Triệu, vị này là...?”
Dù sao bây giờ cũng gặp được người quen rồi nên có vẻ sẽ dễ nói chuyện hơn.
Triệu Minh Thanh cười nói: “Vị này là ân sư của tôi. Tôi đã làm lễ bái sư, xin được gia nhập vào môn hạ của lão sư, cùng lão sư học về trung y.”
Viện trưởng tỏ vẻ ngạc nhiên trong chốc lát, trong lòng tuy có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm tin tưởng đối với cậu thanh niên trẻ tuổi này. Vị “thần y” được đồn thổi trên mạng này quả là danh xứng với thực, không phải kẻ lừa đảo.
Nếu là người bình thường thì họ có thể sẽ không tin nhưng ông ta thì có. Không phải do Lâm Phàm có vẻ bề ngoài khiến người khác dễ dàng tin tưởng mà do Triệu Minh Thanh cũng là một người có tiếng nói trong ngành Trung y, khiến cho ông ta lại cam tâm tình nguyện bái sư vậy thì y thuật của chàng trai này chắc chắn rất tốt.
Chủ nhiệm Chu ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, mà chỉ để ở trong lòng.
Viện trưởng Tất nhìn về phía chủ nhiệm Chu nói: “Gọi người mang một thùng nước khoáng và mang theo vài tấm bạt che nắng qua đây để che nắng cho mọi người đi.”
Chủ nhiệm Chu gật đầu: “Tôi biết rồi, viện trưởng.”
Lâm Phàm đang kê đơn thuốc cho bệnh nhân chợt dừng lại, sau đó nhìn về phía viện trưởng Tất mỉm cười: “Viện trưởng Tất, ngài là người đầu tiên giúp đỡ chúng tôi kể từ khi chúng tôi thực hiện chương trình khám bệnh tình nguyện này đó.”
“Ha ha” Viện trưởng Tất không nhịn được bật cười nói: “Thần y, những lời này của cậu thật là, cùng là chữa bệnh cho bệnh nhân thì ở đâu cũng giống nhau. Cậu giúp tôi, tôi giúp đỡ cậu, hai việc này không có gì khác biệt cả. Nếu không thì tới bệnh viện chúng tôi khám bệnh đi, ít nhất điều kiện cũng hơn là các cậu ngồi ngoài này.”
Lâm Phàm xua tay: “Không cần đâu, việc khám bệnh tình nguyện này nên khám ở bên ngoài thì tốt hơn, viện trưởng Tất cung cấp ô che nắng cho chúng tôi là đủ rồi.”
Viện trưởng Tất cười: “Lần này thần y tới đây chữa bệnh đối với bệnh nhân là chuyện tốt. Để tôi thông báo cho các bệnh nhân trong bệnh viện để bọn họ qua đây, anh thấy thế nào?”
Lúc này trong lòng Lâm Phàm cảm thấy rất vui, đây là lần đầu tiên có người chủ động đưa bệnh nhân tới cửa cho hắn. Hắn biết là bác sĩ cũng có người này người kia, có người chỉ đơn thuần muốn chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân mà không màng đến bất kì danh lợi nào.
“Được, hôm nay có bao nhiêu bệnh nhân chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức chữa bệnh cho bấy nhiêu người.” Lâm Phàm cười nói.
Sau đó, viện trường Tất chỉ đứng phía sau quan sát. Ông ấy cũng có tìm hiểu về Trung y nên cũng không quá mơ hồ. Phương pháp chữa bệnh của Lâm Phàm khiến ông cảm thấy có hơi không hiểu nhưng khi xem Lâm Phàm khám bệnh, ông cũng dần dần hiểu rõ hơn về phương pháp trung y này.
Triệu Minh Thanh vẫn đang miệt mài ghi chép, lần này ông ta thu hoạch được không ít kiến thức bổ ích. Sau khi cùng lão sư khám cho không ít bệnh nhân, đồng thời tự mình cũng chắt lọc kiến thức, ông ta cũng đã hiểu rõ được những thứ mà trước đây ông ta không hiểu được.
Viện trưởng Tất hỏi: “Thần y có tìm hiểu về Tây y không?”
Lâm Phàm bình tĩnh trả lời: “Trung y và Tây y mỗi phương pháp đều có thế mạnh riêng, tính ra thì tôi cũng đạt được chút thành tựu nhỏ về Tây y. Nếu như viện trưởng Tất có thắc mắc gì có thể tìm tôi, tôi sẵn sàng chia sẻ với viện trưởng.”
Viện trưởng Tất ngạc nhiên, phát hiện chàng trai này không hề có chút khiêm tốn nào, sau đó bật cười nói: “Y thuật của thần y quả khiến cho người ta khâm phục.”
Triệu Minh Thanh nói một bên: “Lão sư cũng rất giỏi Tây y.”
“Tránh đường.”
Đúng lúc này, xảy ra một việc khiến người ta thấy không hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận