Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1246: Triệu Lỵ cũng bị liên luỵ

Hậu trường
Phó giám đốc hơi lo lắng, “Triệu Lỵ còn chưa tới sao?”
Nhân viên công tác, “Vừa nãy đã liên lạc qua rồi, nói rằng đang ở trên đường. Nhưng mà phó giám đốc, cô ta mà đến thực sự là sẽ không sao chứ?”
Phó giám đốc vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Còn có thể làm gì được, trừ phi là không làm chương trình này nữa.”
Không lâu sau.
Triệu Lỵ xuất hiện tại hiện trường “Giọng ca nội lực.”
Khán giả nhìn thấy Triệu Lỵ lập tức thở phào.
Triệu Lỵ vẻ mặt bình thường, nhưng trong lòng lại vô cùng lúng túng, không biết nên nói cái gì.
Đặc biệt là khi nghe thấy tiếng bàn luận dưới sân khấu của khán giả.
“Chậc, vậy mà cô ta vẫn còn mặt mũi đến đây.”
“Người làm chuyện mờ ám vậy mà vẫn còn tới đây, da mặt đúng là giày thật nha!”
“Để cô ta đi đi, chúng tôi không muốn xem người làm chuyện mờ ám làm ban giám khảo!”
Nghe giọng nói bên dưới, sắc mặt Triệu Lỵ dần dần trở nên âm trầm, nhưng sau đó cô ta lại nghĩ đến một chuyện.
Không phải mấy người không muốn nhìn tôi hay sao? Nhưng tôi vẫn cần buổi phát sóng này, cứ tỏ ra bình thường một chút là được, để cho tất cả mọi người đều biết rằng, các người muốn tôi cút thì tôi càng không cút, cho tức chết mấy người!
Sau khi nghĩ thông điều này.
Triệu Lỵ cười giơ tay lên, như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Thật ngại quá, đường hơi tắc nên đến muộn.”
Khán giả nghe xong, cả hội trường lập tức nổ tung.
Triệu Lỵ này vậy mà lại không tự biết thân biết phận chút nào, ghê tởm, thực sự là quá ghê tởm!
Lâm Phàm nhìn Triệu Lỵ, gương mặt đầy ý cười, chuyện mờ ám này thực sự làm rất tốt. Mục tiêu của hắn là Anh Kim, còn về Triệu Lỵ thì đó chỉ là nhân vật phụ mà thôi.
Nhưng mà nhìn bộ dạng này của Triệu Lỵ e là cũng chẳng dễ chịu gì.
Triệu Lỵ nhìn thấy Lâm Phàm, trong lòng hừng hực lửa giận, nhưng bây giờ đang ở hiện trường vậy nên cho dù cô ta có tức giận thế nào thì cũng không thể để biểu hiện ra ngoài được.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều do tên này gây ra.
Nếu không có hắn thì sẽ không có những chuyện này.
Lúc nhớ ra một đám phóng viên đang chờ đợi thì cô ta cảm thấy có chút sợ hãi.
Làm sao bản thân có thể thân bại danh liệt được chứ, sau khi chị Anh tổ chức buổi họp báo thì sự việc vẫn chưa hề kết thúc ở đây. Người lại càng diễn càng kịch liệt hơn, rất có thể sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Triệu lão sư, sao tôi lại cảm thấy sắc mặt của cô hơi khó coi nhỉ? Chẳng lẽ là vì chuyện ‘màn đen’ kia khiến cô tinh thần lao lực quá độ?” Lâm Phàm cũng không né tránh, trực tiếp cầm micro hỏi.
Triệu Lỵ không ngờ tên này lại hỏi trực tiếp như vậy, còn dùng micro để hỏi cô ta, chẳng lẽ là sợ không có người nghe thấy hay sao?
Nhưng lúc này, cô ta chỉ có thể lúng túng cười nói, “Cảm ơn Lâm lão sư đã quan tâm, bây giờ tôi vẫn ổn.”
“À.” Lâm Phàm thâm thúy nói: “Thì ra càng đen thì càng khỏe mạnh hơn.”
Phòng phát trực tiếp.
“Ha ha, cười chết mất, Lâm đại sư đây là không cho người ta chút mặt mũi nào mà.”
“Phải làm như vậy, Triệu Lỵ này cũng không phải là một con chim tốt.”
“Tôi hỏi cô, có phải là cô tinh thần lao lực quá độ hay không?”
“Sao tôi lại cảm thấy là đen càng khỏe mạnh, chuyện này hơi có gì đó không đúng.”
“Tôi cũng thấy vậy.”
……
Cuộc thi bắt đầu bình thường, Lâm Phàm cũng không nói gì nhiều.
Điều này làm cho phó giám đốc thở phào nhẹ nhõm.
Nếu trong chương trình xuất hiện tình huống đột ngột nữa thì thực sự sẽ là bi kịch, nhưng cũng may là chương trình vẫn diễn ra bình thường, không ảnh hưởng gì quá lớn.
Nhưng không biết vì sao, cứ mỗi lần Triệu Lỵ bật đèn với thí sinh thì bên dưới lại vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Âm thanh này khiến Triệu Lỵ rất khó chịu, nhưng cũng không còn cách nào khác, chẳng lẽ cô ta còn có thể to tiếng với khán giả được sao?
Điều khiến cô ta càng lúng túng hơn đã xảy ra, sau khi có một thí sinh lên sân khấu hát xong, lúc này chỉ có một mình cô ta bật đèn, thí sinh này bỗng trực tiếp từ chối.
Mặc dù không nói gì nhiều, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rằng chẳng qua là thí sinh này không vừa mắt Triệu Lỵ, cũng có thể là sợ bị Triệu Lỵ gài bẫy.
Nói cho cùng thì danh tiếng cũng không tốt, còn ai nguyện ý làm học viên dưới tay Triệu Lỵ cơ chứ?
Những học viên trước đây được Triệu Lỵ thu nhận ai cũng đều có suy nghĩ muốn chết. Vốn dĩ bọn họ còn muốn ôm chân Triệu Lỵ bay một vòng, nhưng bay được một nửa thì trực tiếp từ trên trời ngã xuống đất.
Đặc biệt Trương Thỉ là người càng hối hận hơn cả, hận không thể quay ngược thời gian để cô ta được lựa chọn lại một lần nữa.
Cô ta thề rằng nếu có thêm một cơ hội nữa, nhất định sẽ kiên quyết chọn Lâm lão sư chứ không phải là Triệu Lỵ.
Sau khi bị học viên bỏ rơi, sắc mặt của Triệu Lỵ trở nên u ám, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được hiện tại tâm trạng cô ta đang rất khó chịu.
Khó chịu đến cực điểm.
Chương trình kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận