Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 418: Bái sư

Lâm Phàm không dám tin vào một màn trước mắt, cười nói: "Anh đùa tôi vui lắm phải không?"
Hàn Lục lắc đầu, vẻ mặt rất kiên định nói: "Tôi rất nghiêm túc, tôi thật sự muốn bái anh làm sư phụ."
"Sao lại muốn bái tôi làm thầy vậy chứ? Tôi thấy anh vẫn nên quên đi. Anh muốn làm gì thì làm, tôi cũng không có thời gian nhận đồ đệ." Lâm Phàm khoát tay, sau đó nhìn Giang Phi: "Lão Giang! Việc này giao cho anh giải quyết, tôi còn có việc, đi trước đây."
"Ơ!" Giang Phi trợn tròn mắt, chuyện này giao cho tôi cũng vô dụng thôi, tên đó muốn bái anh làm sư phụ kia mà.
Lâm Phàm trực tiếp rời khỏi, chuyện thu đồ đệ vẫn nên bỏ đi. Gần đây hắn đang bận suy nghĩ việc khác, sao có thể để tâm đến chuyện này.
Dạy dỗ người khác và thu đồ đệ là hai chuyện khác nhau. Nếu như đã nhận đồ đệ, sau này nếu tên kia lại ra ngoài gây sự, mình cũng phải gánh vác trách nhiệm. Vậy vẫn nên quên đi, đừng đùa với lửa, Nếu có thời gian rảnh rỗi còn không bằng nghỉ ngơi thật tốt.
Hàn Lục cũng không vội, đi theo sau lưng Lâm Phàm. Giang Phi cũng ra ngoài theo, anh ta không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào. Nếu tên này tới khiêu chiến, vậy còn dễ giải quyết. Nhưng bây giờ lại giống như biến thành người khác, đi theo sau hội trưởng Lâm, muốn bái hội trưởng Lâm làm sư phụ. Chuyện này thật sự là raatsa hài hước mà.
"Anh đừng đi theo tôi nữa, tôi không nhận đồ đệ đâu." Lâm Phàm nhìn Hàn Lục đi theo sau lưng mình, cũng bất đắc dĩ, đây là để mắt tới mình hay sao?
Hàn Lục: "Không! Tôi rất nghiêm túc! Thực ra không phải tôi xem thường võ thuật Trung Hoa. Trước đây tôi cũng có đam mê với võ thuật Trung Hoa nhưng mà bị lừa rất nhiều lần. Những người kia đều gạt tiền tôi, căn bản bọn họ không có bản lĩnh thật sự mà chỉ biết chút kỹ năng giả tạo. Sau đó tôi ra nước ngoài được tiếp xúc qua, cảm thấy MMA mới là bản lĩnh. Khi về nước tôi muốn cho đám người kia biết mắt, thế nhưng kể từ sau khi gặp được anh..."
"Đừng! Tôi thật sự không chịu nổi. Tôi cũng không có bản lãnh thật sự đâu. Cậu nên đến Ngũ Đài Sơn, Thái Sơn, Hoàng Sơn, Thiếu Lâm tự, phái Võ Đang, phái Thanh Thành, mấy chỗ này nhất định có công phu chân thật đấy." Lâm Phàm vội vàng nói, trong lòng muốn đá tên này đi ngay lập tức.
Hàn Lục lần này thật sự nghiêm túc. Lần trước bị Lâm đại sư gài vào đồn cảnh sát, sau khi ra ngoài đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng anh ta quyết định đến bái sư, hơn nữa còn vô cùng thành ý đến đây.
Lâm Phàm lên xe, chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi.
Thế nhưng đột nhiên phát hiện Hàn Lục lại đứng ngay đầu xe, không để cho hắn rời khỏi. Thậm chí anh ta còn không biết xấu hổ mà nằm nhoài lên nóc xe không cho hắn lái đi.
"Tôi thành tâm xin anh nhận tôi làm đồ đệ, tôi thật lòng muốn học võ thuật Trung Hoa." Hàn lục kiên định nói.
Lâm Phàm hạ kính xe xuống: "Người anh em à! Anh đừng đùa nữa được không? Tôi không có tư cách nhận đồ đệ, hơn nữa cũng không muốn nhận."
Hàn Lục lắc đầu: "Tôi sẽ không quấy rầy thời gian của anh, một ngày làm thầy cả đời làm cha, tôi tuyệt đối sẽ nghe lời..."
Lâm Phàm: "Anh không thể vô lại như vậy chứ!"
Tình huống hiện tại thật sự làm người khác không biết phải làm sao, đúng là có không ít trường hợp nằm nhoài trên nóc xe ăn vạ, thế nhưng nằm nhoài trên nóc xe muốn bái sư thì rất hiếm thấy, nhất là vẻ mặt nếu không đồng ý sẽ không xuống của Hàn Lục thật sự khiến cho bọn họ cảm thấy bất đắc dĩ.
Lâm Phàm không tin người này kỳ lạ như vậy: "Rốt cuộc anh có chịu xuống hay không?"
Vẻ mặt Hàn Lục kiên định nói: "Sư phụ, cầu xin anh thu nhận tôi làm đồ đệ, nếu anh không chịu nhận tôi, tôi sẽ không xuống."
Trời ơi!
Còn dám chơi cứng với mình.
Thành viên hiệp hội vây xem, nhỏ giọng bàn tán.
"Tên này đúng là không biết xấu hổ, hội trưởng Lâm đã không chịu nhận mà vẫn liều mạng đeo bám."
"Tôi nghĩ tốt hơn là nên nhận anh ta đi, tình hình này mà bị lan truyền ra ngoài có thể sẽ tạo ra không ít danh tiếng.."
"Thu nhận con khỉ mốc!Nếu là tôi, tôi sẽ trực tiếp lái xe cán qua tên này luôn."
"Được không đó cha? Chỉ có chém gió là giỏi, cán tên này là cha ngồi chồm hổm trong tù luôn đó."
"Cũng đúng ha."
...
Lâm Phàm xuống xe, chuyện này nhất định phải giải quyết cho xong. Thế nhưng khi nhìn Hàn Lục nằm nhoài trên nóc xe, hắn lập tức bật cười.
Hàn Lục thấy Lâm đại sư mỉm cười, anh ta cũng cười, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm đại sư chịu nhận anh ta làm đồ đệ.
"Đừng nhúc nhích, không được làm gãy logo xe của tôi." Lâm Phàm vội vàng nói.
Hàn Lục cúi đầu, nhìn logo dưới chân rồi ngẩng đầu nói: "Lâm đại sư yên tâm, tôi không làm hỏng nó đâu."
Lâm Phàm vẫy tay: "Anh xuống trước đã."
"Anh không đồng ý, tôi sẽ không xuống." Hàn Lục lắc đầu, biểu hiện quyết tâm không thành công sẽ không xuống, con đường bái sư không dễ dàng một bước là qua, nhất định phải trải qua các loại trắc trở. Nhất là vị sư phụ như này, sao bản thân có thể bỏ lỡ được, cho dù đánh chết anh ta cũng không chịu xuống.
Người bình thường thật sự không có biện pháp đối phó với cái kiểu vô lại liều chết thế này, sớm biết như vậy hắn đã không đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận