Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 824: Không đủ nội lực

“Đùa chứ, kỹ thuật chà lưng của tôi đỉnh nhất trên đời đấy nha, chỉ cần tôi đến thì việc kinh doanh của anh ít nhất cũng tăng gấp vài chục lần.” Lâm Phàm thổi phồng.
Tàng Vĩ cười: “Được thôi, nếu ông chủ nhỏ muốn làm gì thì cứ làm, cậu muốn đến thì cứ đến, chỗ của tôi luôn chào đón cậu. Đợi lát tôi sắp xếp cho cậu một vị trí, sau này cho dù cậu có đến hay không thì nó vẫn thuộc về cậu.”
Anh ta sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của ông chủ nhỏ, không cần biết ông chủ nhỏ có biết chà lưng hay không, dù sao cũng phải giữ lại, ai bảo người ta là ông chủ nhỏ cơ chứ.
Hơn nữa nhân duyên của ông chủ nhỏ ở phố Vân Lý tốt như vậy, mọi người đều rất tôn trọng hắn, nói không chừng thật sự có thể giúp việc kinh doanh tốt lên.
“Được rồi, đã thống nhất rồi đó, anh yên tâm, tin lời tôi nói không sai đâu.” Lâm Phàm đứng dậy: “Vậy không làm phiền anh nữa, tôi phải đi mua ít đồ nghề, lương lậu gì đó thì không cần đâu.”
Đến bây giờ Tằng Vĩ vẫn không kịp phản ứng: “Ông chủ nhỏ, cậu đang tính làm gì vậy?”
Lâm Phàm nghiêm túc trả lời: “Trải nghiệm các nghề khác nhau, mỗi nghề để lại một truyền thuyết, trở thành tấm gương của mọi ngành nghề, chắc chắn anh không hiểu được thứ tôi theo đuổi đâu. Vậy nhé, tôi đi đây.”
Tằng Vĩ ngơ ngác nhìn ông chủ nhỏ, anh ta bị ông chủ nhỏ làm cho hoang mang rồi, thật sự không tài nào hiểu nổi chuyện này. Nhưng anh ta suy nghĩ một lúc rồi không muốn nghĩ nữa, tư tưởng của ông chủ nhỏ ở đoạn tầng quá cao, trong khoảng thời gian ngắn làm cho người ta theo không kịp.
Có điều nếu ông chủ nhỏ bằng lòng đến nhà tắm công cộng của anh ta để trải nghiệm cuộc sống, thì đúng là đã giúp đỡ anh ta rất nhiều.
Vừa nghĩ đã thấy vui vẻ rồi.
Ngày hôm sau!
Trước cửa tiệm có vài vị khách không mời mà tới.
Lâm Phàm rất đỗi ngạc nhiên, bọn họ đang muốn làm gì đây?
Trước cửa tiệm Lâm đại sư.
Ngô U Lan nhìn tình hình trước mắt.
Điền Thần Côn cũng khá tò mò.
Lâm Phàm mở lời: “Các vị đồng chí cảnh sát đến đây có chuyện gì không?” Sau đó hắn nhìn về phía Vũ Đào: “Ơ kìa, đây không phải tổng giám đốc Vũ ư? Sao anh lại tới chỗ tôi thế?”
Bây giờ Vũ Đào hận thằng nhóc này muốn chết, nhưng hắn đâu còn cách nào, căn bệnh của hắn còn chưa được chữa khỏi. Trước đây hắn thật không dám nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, nhưng cho dù hắn có toi đời thì cũng phải khỏe mạnh trước mới được.
Nhóm cảnh sát biết người trước mặt chính là Thần y nên rất khách sáo nói: “Chào Thần y, lần này chúng tôi áp giải Vũ Đào tới đây chủ yếu là do sức khỏe của ông ta không thể tự mình sinh hoạt trong tù được, dựa theo nguyện vọng của ông ta nên chúng tôi tới đây là mong cậu giúp chữa bệnh.
“À, muốn hồi phục sức khỏe sao?” Lâm Phàm cười đáp.
Vũ Đào vốn không còn lời nào để nói, phán quyết đã sớm có, hắn phải ngồi tù chung thân, cả đời này phải chôn vùi trong tù. Nhưng dù vậy hắn cũng phải chữa khỏi căn bệnh này mới được, nếu không ở trong tù sẽ bị người khác bắt nạt chết mất.
Lúc hắn bị bắt, đối mặt với thẩm vấn, hắn cung cấp hết lời khai rồi, cũng xem như thẳng thắn nên được khoan hồng. Nên khi hắn đưa ra nguyện vọng nhỏ bé này mới được chính phủ đồng ý, suy cho cùng với tình huống của Vũ Đào thì ở tù cũng là một chuyện phiền phức.
Những đồng chí cảnh sát đi cùng anh ta cũng không nói gì nhiều, đây vốn không phải chuyện của họ, cho dù Thần y đồng ý chữa hay không thì bọn họ cũng sẽ không miễn cưỡng.
Vũ Đào nói: “Tôi cũng đã vào đó rồi, coi như là xong đời, cậu không thể chữa cho tôi sao?”
“Ôi.” Lâm Phàm thở dài nói: “Lương y như từ mẫu, không phải tôi không muốn chữa bệnh cho ông, nhưng dạo gần đây ông không theo dõi Weibo của tôi sao? Thời gian này tôi làm việc quá sức, dẫn đến nội lực bị thiếu hụt, trong mười năm không thể chữa bệnh, anh đến từ đâu thì quay về đó đi. Đồng chí cảnh sát, làm phiền các anh vất vả một chuyến rồi.”
“Nhưng mà, loại người như này các anh dẫn tới đây làm gì chứ? Nếu anh ta khỏe mạnh, không chừng còn muốn tìm cách vượt ngục đấy.” Lâm Phàm nói.
Đồng chí cảnh sát mỉm cười: “Được, vậy chúng tôi không làm phiền Thần y nữa.”
Bọn họ cũng không muốn tên này khỏe mạnh trở lại, nhưng chính phủ cũng có tình người. Nếu đã có thỉnh cầu vậy thì dẫn hắn đến thử xem sao, bây giờ Thần y đã từ chối thì cũng không ép uổng Thần y làm gì.
Nhưng vào lúc này Vũ Đào lại gào lên giận dữ: “Cái tên khốn này, mày thấy chết mà không cứu sao.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Hầy, không cứu nổi, không đủ nội lực.”
“Mày…”. Vũ Đào liếc Lâm Phàm, ông ta cũng không biết nên nói gì, sau đó mới nói: “Được, vậy mười năm sau tao lại đến.”
Tâm tình của Lâm Phàm bây giờ khá tốt: “Được thôi, vậy mười năm nữa anh cứ đến, đợi nội lực của tôi khôi phục lại.”
Lúc này Vũ Đào lẩm bẩm: “Không lẽ thật sự phải như vậy sao?”
Chính vào lúc này, ông Trần đã xuất viện một thời gian đi đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận