Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 114: Dù có bản lĩnh hơn nữa thì cũng không có cửa. (1)

Bạn học cũ khách sáo quá. Tuy rằng mấy năm không gặp nhưng tình cảm vẫn như cũ. Nhớ lại thời trung học hồn nhiên, làm cho Lâm Phàm vô cùng xúc động.
Hắn đã từng được mấy trăm em gái âm thầm nhìn trộm, cuối cùng lại đều bị hắn bỏ lỡ, hiện tại nghĩ lại thì thật đúng là có chút tiếc nuối.
Hắn ngâm nga một khúc nhạc nhỏ.
Lúc này điện thoại di động đổ chuông.
“Phàm tử, cậu đến chưa?” Diêm Thụ Nhân hỏi.
"Đến rồi." Lâm Phàm cười nói, nhưng hắn sao lại cảm thấy giọng nói của Đại Thụ có chút run rẩy vậy?
"Đến thì vào đi."
"Tới liền!"
Cúp điện thoại, Lâm Phàm đi về phía trước hơn mười mét, đẩy cửa ra, nhìn vào trong thì đã tìm được vị trí của Đại Thụ, thì ra cậu ta ngồi ở bên trong.
"Lâm tiên sinh."
Quản lý quầy bar nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức khách khí chào đón.
Vương Minh Dương là khách quen ở đây, bình thường Vương tổng cũng chọn chỗ này để bàn chuyện làm ăn nên đương nhiên quản lý có quen biết, .
Mà điều khiến cho quản lý có ấn tượng sâu sắc với Lâm Phàm là vào lần đó, ông ta thấy thái độ Vương tổng tiếp đón vị Lâm tinh sinh này không hề bình thường,nhất là khi trên bàn ăn, dáng vẻ của Vương tổng rất khác so với trước kia.
“Lâm tiên sinh, ngài chờ người hay đã đặt chỗ trước rồi ạ?” Người quản lý lễ phép hỏi.
"Bạn của tôi ở bên trong." Lâm Phàm nói.
Đối với việc người quản lý này cứ một tiếng 'Lâm tiên sinh', hai tiếng 'Lâm tiên sinh', quả thật khiến Lâm Phàm cảm thấy bản thân có chút không giống người thường, hình như cũng trở nên cao cấp hơn, loại cảm giác này thật đúng là không tệ.
"Lâm tiên sinh, dựa vào đề nghị lần trước của ngài, nhà hàng đã vận chuyển một ít nước ngọt Sprite đến đây bằng đường hàng không. Khi uống kèm với rượu vang đỏ thì hương vị sẽ tốt hơn. Ngài có muốn nếm thử một chút không?" Người quản lý nói.
"Được!" Lâm Phàm nở nụ cười. Nước ngọt Sprite được vận chuyển đến đây bằng đường hàng không, ngầu thật đấy!.
"Lâm tiên sinh, mời ngài! Bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho nhà bếp, bảo bọn họ chuẩn bị ngay cho Lâm tiên sinh." Quản lý vâng dạ đáp lời, sau đó lui ra, đi vào bếp.
......
Lúc này, Diêm Thụ Nhân đã có chút đứng ngồi không yên, đồng thời Trần Mỹ Đồng ở một bên cũng là như thế. Từ khi đi vào nhà hàng, khi nhìn thấy hoàn cảnh bên trong thì hai người đã biết đây là nơi không tầm thường.
Cô không ngờ UV mà Vương Hiểu Yến nói lại là một nơi như vậy.
Vừa rồi cô tìm kiếm trên app ẩm thực một chút thì thấy những món ở đây đều có giá khoảng sáu ngàn.
Mà một bữa ăn ít nhất cũng phải mấy chục nghìn tệ, hơn nữa đây chỉ là giá trung bình. Còn nếu rượu đắt hơn thì khó nói..
"Đại Thụ." Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện vỗ vai của Diêm Thụ Nhân.
Diêm Thụ Nhân đang lo lắng thì bị hết hồn. Sau đó khi nhìn thấy người tới thì cũng giả vờ bình tĩnh mà nở một nụ cười.
Vẻ mặt Chương Quốc Dương kiêu ngạo, ngồi ở chỗ đó.
Khi Lâm Phàm đến thì anh ta cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, không hề quan tâm đến Lâm Phàm..
Lúc này Vương Hiểu Yến mới cười tủm tỉm nói: "Mình và Quốc Dương đã tới đây vài lần, hương vị không tệ.”
"Mỹ Đồng, cậu làm sao vậy? Khi nãy mình chỉ thuận miệng nói đến nơi này mà thôi, nào ngờ cậu lại thật sự đồng ý. Nếu không thì để Quốc Dương trả tiền đi! Dù sao thì Đại Thụ cũng chưa đi làm, tiền này phải tiết kiệm!" Vương Hiểu Yến hỏi nhưng trong giọng điệu lại tỏ vẻ nơi này rất rẻ nhưng mình biết các cậu cũng không mời nổi, không cần miễn cưỡng.
"Không có gì! Chúng mình mời." Diêm Thụ Nhân nói.
“Oách thật...." Vương Hiểu Yến cười giơ ngón tay cái lên. Chỉ là trong ánh mắt kia lại như muốn nói “Mời cậu cứ tiếp tục giả vờ giàu có cho mình xem”
Trần Mỹ Đồng cười nói: "Bữa này đương nhiên phải là mình và Đại Thụ mời rồi! Dù sao chúng mình còn phải cảm ơn Quốc Dương đã giúp đỡ. ”
Lâm Phàm chớp chớp mắt, ngồi ở một bên. Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu. Sau đó hắn vỗ vai Đại Thụ, mà tay kia thì đặt ở dưới bàn ăn vỗ lên bàn tay Đại Thụ.
"Bữa này đương nhiên là do Đại Thụ mời, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao?" Lâm Phàm lén lút vỗ thẻ ngân hàng của mình vào bàn tay của Đại thụ rồi nói.
Đại Thụ sửng sốt, sau đó có chút không dám tin mà nhìn Lâm Phàm.
"Đại Thụ, mình ăn hơi nhiều một chút, không sao chứ?" Lâm Phàm cười nói, bàn tay đặt dưới bàn nhẹ nhàng vỗ tay Đại Thụ, ý bảo cậu ta không được đẩy ra.
Trong lòng Đại Thụ vô cùng cảm động, cậu ta cảm kích nhìn Lâm Phàm. Cậu ta biết đây là hắn đang giúp mình, để mình không bị mất mặt trước mặt người khác.
Tình nghĩa này cậu ta sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.
"Không sao! Tiền thanh toán bữa cơm này vẫn có, cậu cứ ăn thoải mái!" Bây giờ Đại Thụ có đầy đủ năng lượng rồi nên trên mặt cũng nở nụ cười.
Trần Mỹ Đồng ngồi bên cạnh Đại Thụ, cô liếc mắt nhìn tình hình dưới bàn và thấy tấm thẻ ngân hàng kia thì vẻ mặt hơi sững lại. Cô không ngờ Đại Thụ lại có một người bạn như vậy.
Trong lòng Chương Quốc Dương cười lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo, có loại cảm giác áp đảo người khác.
Trong một thời gian ngắn, bầu không khí có chút lắng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận