Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 463: Phục hay không phục

Chu Châu cũng lên tiếng: “Mấy người đều đứng về phía anh Hà, vậy tôi sẽ đứng về phía Lâm đại sư. Nếu Lâm đại sư thua thì tôi sẽ trần chuồng chạy cùng Lâm đại sư.”
Kim tổng cười nói: “Tuy tôi đã đến tuổi trung niên nhưng trái tim tôi vẫn còn trẻ, tôi cũng đứng về phía Lâm đại sư, tôi cũng trần chuồng chạy.”
Lý Hạo cũng cổ vũ Lâm Phàm: “Tôi cũng tham gia! Nếu Lâm đại sư thua, tôi sẽ đưa chiếc xe thể thao tôi mới mua cho anh Hà.”
Hà Thừa Hàn cười nói: "Tôi muốn xe của cậu làm cái gì?”
Lý Hạo cười nói: "Anh Hà, anh cứ nói như mình sẽ là người thắng vậy.”
Hà Thừa Hàn cười to: “Vị Lâm đại sư này, anh không sợ tôi sống chết không nhận nợ, chỉ nói không phục hay sao?”
Lâm Phàm cười yếu một tiếng: “Tôi tin tưởng Hà tổng không phải loại người đó! Có chơi có chịu đúng không? Vì sao lại không nhận nợ cơ chứ? "
“Được! Tốt! Thú vị! Anh yên tâm! Hà Thừa Hàn tôi đời này cái gì cũng không nguyện ý nhận, nhưng nếu đã đánh cược thì đương nhiên có chơi có chịu. Chỉ cần cậu có thể làm cho tôi phục thì tôi bảo đảm sẽ không chơi xấu." Hà Thừa Hàn nói.
Những người đang nói chuyện với nhau ở đằng xa cũng đều tụ tập đến đây.
"Mấy người làm gì vậy? Tôi tham gia với!"
“Tôi cũng tham gia!"
"Ai nha! Chàng trai này muốn cá cược với Hà tổng sao? Tôi đánh cược Hà tổng thắng.”
“Để anh Hà tin bói toán sao? Tôi không tin những thứ này, tôi cũng đánh cuộc anh Hà thắng.”
Người đứng về phía Hà Thừa Hàn càng ngày càng nhiều, Hà Thừa Hàn cười nói: "Lâm đại sư, những người tin cậu cũng không nhiều lắm, nếu cậu hối hận thì vẫn còn kịp."
Lâm Phàm cười xua tay: “Không hối hận! Tôi chỉ hy vọng các vị đều thừa nhận tiền cược của mình, đừng để đến lúc đó lại không nhận nợ.”
“Yên tâm đi! Chúng tôi còn có thể quỵt nợ hay sao?”
Lâm Phàm bất đắc dĩ: “Tôi cũng không có lo lắng về mọi người, chỉ là anh trai này, anh nói 1,000 vạn, có phải là quá phóng đại rồi không? Anh có muốn giảm một chút không? "
“Không sao! Tôi không tin cậu có thể thắng. 1,000 vạn tiền đánh cược để cậu trần chuồng chạy, tôi thấy đáng giá."
Lâm Phàm cười nói: “Được! Vậy thì bắt đầu thôi! Chỉ là Hà tổng, nếu nói đến chuyện gì không vui thì cũng đừng tức giận.”
Hà Thừa Hàn xua tay: “Không tức giận! Mọi người tụ tập cùng một chỗ chính là để vui vẻ. Nếu cậu có thể làm cho tôi phục thì sau này tôi gọi cậu là anh."
Được!
Nếu đã nói đến mức độ này.
Thì không biểu hiện một chút cũng không được rồi.
Băng ghế nhỏ đã được dọn đến, đám quần chúng ăn dưa ngồi ở một bên, những người tham gia bữa tiệc đều vây tới đây xem.
Tình huống bây giờ có chút thú vị.
Chu Châu: “Lâm đại sư cố lên! Chúng tôi rất tin tưởng anh!”
Lâm Phàm cười nhạt, tình huống hiện tại ngược lại hấp dẫn đủ loại ánh mắt. Tất cả mọi người vây quanh đều mang theo ánh mắt tò mò chứng kiến kết cục của trận đánh cược này.
Hà Thừa Hàn bình tĩnh, không chút hoảng hốt. Ông ta vốn không tin, trận cá cược này người thắng cuối cùng đương nhiên là ông ta rồi.
Một vài người nghe nói là bói toán thì nhịn không được nở nụ cười. Bọn họ không có ý khác, chỉ là muốn cười. Đây không phải là nói giỡn sao? Nơi này tuy rằng có một số người học vấn không cao nhưng từ sau khi sự nghiệp thành công cũng điên cuồng bổ sung tri thức, cho nên đối với những thứ mê tín dị đoan này đều lựa chọn né tránh.
Mà bây giờ Kim tổng lại tin tưởng Lâm đại sư này, điều này làm bọn họ ngạc nhiên. Từ khi nào mà Kim tổng này đã bắt đầu mê tín dị đoan rồi?
Hà Thừa Hàn mở miệng nói: "Được, bắt đầu đi! Đợi lát nữa sẽ có kịch hay để xem.”
Lâm Phàm nở nụ cười, nhìn kỹ Hà Thừa Hàn. Lúc này đây thật sự là nghiêm túc nhìn. Từ sau khi lấy được tri thức từ bách khoa toàn thư, hắn còn chưa từng nghiên cứu kỹ một lần nào.
"Hà Thừa Hàn, bốn mươi lăm tuổi, quê quán trấn Dương Sơn, Giang Tô gần sông Điền Hương… " Lâm Phàm lên tiếng.
Hà Thừa Hàn vẫn duy trì nụ cười: “Chuyện này không có gì, có rất nhiều người biết quê hương của tôi ở đâu.”
Lâm Phàm nói: "Đừng vội! Cứ từ từ! Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”
“Được! Từ từ." Hà Thừa Hàn cười nói, ông ta bình tĩnh đối mặt với loại tình huống này, ngược lại cũng không vội một chút nào. Cứ để vị đại sư này chậm rãi nói, có thể làm cho ông ta phục thì đó chính là bản lĩnh thật sự.
Đám người Chu Châu nín thở, cổ vũ cho Lâm đại sư. Bọn họ đều coi trọng Lâm đại sư, bọn họ tin tưởng Lâm đại sư nhất định có thể giành chiến thắng.
Những người xung quanh rất có hứng thú nghe, loại phương thức đánh cuộc này thật đúng là chưa từng gặp qua, ngược lại rất thú vị nên người thì đứng, người thì ngồi chờ đợi kết quả cuối cùng.
Lúc này, Lâm Phàm tiếp tục nói, điều làm cho mọi người ngạc nhiên chính là Lâm đại sư này lại nói chuyện khi anh Hà lúc còn bé:
"Lúc một tuổi, ông bị viêm não nhưng điều kiện gia đình không tốt. Nhìn tướng mạo của ông đứt quãng, hiển nhiên là trong nhà có người muốn từ bỏ nhưng cuối cùng vẫn kiên trì chữa khỏi cho ông."
"Vết sẹo như ẩn như hiện trên mặt chắc là do lúc hai tuổi trèo lên cây rồi bị rơi xuống mà để lại vết thương này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận