Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 369: Khói súng chiến tranh

Cha Lâm Phàm: "Lão Lý?"
Lão Lý: "Lão Lâm?"
Cha Lâm Phàm nhìn đứa bé trong xe đẩy nói: "Thật trùng hợp, dẫn cháu ngoại ra ngoài mua đồ sao?"
Lão Lý nhìn cháu trai của mình và nói một cách tự hào: "Đúng! Con trai ông bây giờ thế nào rồi?"
Khi những lời này được hỏi ra, vẻ mặt của hai người họ đột nhiên thay đổi, tràn đầy sức chiến đấu.
Cha Lâm Phàm: Hả! Ông hỏi con trai tôi sao?
Lão Lý: Ngoài đứa trẻ đó ra thì còn ai nữa!
ChaLâm Phàm: Con trai tôi không có tiền đồ gì. Sau khi tốt nghiệp thì một mực ở lại Thượng Hải làm việc, bây giờ cũng rất tốt."
Lão Lý cười nói: "Đúng là tuổi trẻ tài cao. Con trai tôi chỉ ở mức trung bình. Nó làm quản lý ở một công ty nước ngoài, lương tháng cũng chỉ bảy tám vạn thôi."
Cha Lâm Phàm: "Con trai ông kết hôn sớm, còn con trai tôi thì cả một đám con gái trẻ tuổi chạy theo mà nó chả vừa mắt đứa nào.
Lão Lý tràn đầy tinh thần chiến đấu nói: "Con trai ông điều kiện tốt nên ánh mắt cũng cao hơn bình thường. Con trai tôi không có bản lĩnh gì, chỉ tìm được một người con dâu hiền lành đức hạnh, thường xuyên đưa chúng tôi đi chơi."
Cha Lâm Phàm không phục nói: "Con dâu dẫn đi du lịch như vậy sẽ tiêu tiền. Con trai tôi thường gửi tiền cho chúng tôi, nhưng chúng tôi không lấy."
Lão Lý cười tủm tỉm nói: "Con trai và con dâu của tôi ở đây, tiền lương chúng đưa cho chúng tôi một nửa, cũng không nhiều."
Cha Lâm Phàm: "Vẫn là con trai nhà ông giỏi!"
Lão Lý: "Con trai ông cũng không hề thua kém!"
Cả hai thầm nghĩ cùng lúc, giữa hai người đều bất phân thắng bại.
Con trai của ông ấy thực sự rất khó đối phó, vì vậy tạm thời rút lui.
Con trai ông ta không dễ đối phó, không được hiếu chiến.
Đinh!
Xuống tầng một.
Hai người nhìn nhau cười.
Cha Lâm Phàm: "Vậy…. lần sau gặp thì nói tiếp."
Lão Lý: "Sau này có rảnh rỗi, đến nhà của tôi ngồi một lúc."
Khi cả hai bước ra khỏi thang máy thì mỗi người đi mỗi ngã, nhưng vẫn giả vờ nói.
Lão Lý: "Chết tiệt! Tôi quên mất, con trai tôi mới mua cho tôi một chiếc ghế mát xa."
Cha Lâm Phàm: "Chết tiệt! Tôi cũng quên nói năm ngoái con trai tôi mới mua cho tôi cái TV."
....
Cổng khu chung cư.
Lâm Phàm ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía nhà mình, còn chưa đi được bao xa thì nhìn thấy một người quen: "Chú Lý, chú đi ra ngoài đấy à?"
Lão Lý nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức vui vẻ nói: "Tiểu Phàm về rồi đấy à, chú vừa cùng cha cháu nói chuyện phiếm một chút, cha cháu đang ở dưới nhà chờ cháu đấy."
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Cháu biết rồi chú Lý, chú dẫn theo cháu trai đi đúng là tâm tình rất vui vẻ đó nha."
Lão Lý mỉm cười: "Cháu cũng mau mau cho cha cháu một đứa đi, ông ấy sốt ruột lắm rồi."
Lâm Phàm gật đầu, sau khi chào tạm biệt chú Lý, hắn nhanh chóng đi tới dưới khu nhà của mình.
Từ xa nhìn thấy cha ở dưới lầu hút thuốc, Lâm Phàm vẫy tay chào: "Cha..."
Cha Lâm Phàm thấy con trai đến, trên mặt lộ ra nụ cười, sau đó tiến lên đỡ lấy cái va li hành lý hỏi: "Mệt không?"
Lâm Phàm lắc đầu: "Con không mệt, nhưng cha à, cha phải bỏ thuốc lá đi, hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm."
Cha Lâm Phàm dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác: "Thỉnh thoảng cha mới hút một điếu, nhanh lên nào, mẹ con đang chuẩn bị cơm nước, chờ con về nhà."
Sau khi lên lầu.
Vương Minh Dương xuất hiện trong khu chung cư này, sau đó đi đến trước thang máy, nhìn xem thang máy dừng ở tầng nào rồi mỉm cười. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng mục tiêu, mới nhìn thời gian, trực tiếp gọi cho Hứa Tử Lạc để cùng nhau đi ăn cơm.
Vợ nhà mình đang quay phim ở Trung Châu, lần này đến đây, một là xem buổi hẹn hò của Lâm Phàm để góp chút náo nhiệt, hai là để gặp vợ, nếu ở đoàn phim có người khi dễ mình còn có thể báo thù. Tất nhiên, đây không phải là trường hợp có thể xảy ra.
Trong nhà!
"Mẹ, con về rồi." Lâm Phàm đem hành lý đặt ở phòng khách, sau đó đi vào bếp.
Mẹ Lâm Phàm: "Con vào phòng khách ngồi với cha con đi, để cha cho con xem ảnh của cô gái kia, đợi chút nữa là đồ ăn xong rồi."
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con cảm thấy con còn trẻ, không cần vội như vậy."
"Trẻ cái gì mà trẻ? Con nhìn mấy nhà xung quanh đi, làm gì có nhà nào muộn như nhà mình. Nói đâu xa, như lão Lý nhà bên chẳng hạn, con trai của ông ấy hai hai tuổi đã kết hôn rồi, bây giờ cũng có cháu, còn nói không vội cái gì chứ.” Mẹ Lâm nói.
“Được rồi, con đi nói chuyện với cha một lúc.” Đã như vậy rồi, mình có thể nói gì được.
Phòng khách!
"Xem tấm ảnh này đi, cha với mẹ con cũng xem qua rồi, cảm thấy không tệ, con cảm thấy thế nào?" Cha Lâm Phàm lấy điện thoại ra, bấm vào bức ảnh.
Lâm Phàm nhìn bức ảnh, đúng là không tệ, nhưng không liên quan gì đến hắn, lần này hắn trở về để thoát khỏi cái hố này, hắn còn trẻ như vậy, kết hôn sớm làm cái gì chứ.
"Đến hôm đó rồi nói đi ạ." Lâm Phàm thản nhiên nói.
Cha Lâm Phàm nhìn bức ảnh và gật đầu: "Mẹ con và cha đều cảm thấy không tệ. Ngày mai con chuẩn bị tinh thần rồi ăn mặc đẹp một chút. Chỉ cần con thành công, cha và mẹ con sẽ chuẩn bị cho hôn lễ của hai đứa."
Lâm Phàm thở dài, chuyện này gấp như vậy, xem ra là muốn ôm đồm hết thảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận