Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 883: Cảm giác ở tù cũng không tệ

“Mẹ, hai người đang làm gì thế?” Giọng nói của Lâm Phàm từ trong điện thoại truyền ra.
“Tiểu Phàm, con không sao chứ? Con thế nào rồi, cha mẹ xem tin tức nói con đã bị cảnh sát bắt đi rồi.”
“Vâng, bị bắt rồi. Nhưng không sao. Con gọi về để cho cha mẹ yên tâm đây.”
“Sao lại không sao? Chắc chắn có chuyện rồi, giờ con đang làm gì?”
“Vừa đặt đồ ăn, con đã gửi ảnh trong wechat rồi, cha mẹ chưa nhận được à?”
Bà Lâm nhanh chóng mở wechat ra xem, quả thật có một bức ảnh. Trong ảnh, Lâm Phàm một tay cầm một con cua đang vui vẻ ăn, mặt tươi cười nhìn vào ống kính.
“Mẹ, đã nhìn thấy chưa? Cha mẹ đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì. Con có thể ra ngoài bất cứ lúc nào, nhưng con thấy hành động lần này đã vi phạm pháp luật nên mới chủ động yêu cầu ngồi tù một tháng. Cha mẹ thấy thế nào?” Lâm Phàm nói.
Bà Lâm đáp lại: “Có thật không? Con đừng lừa cha mẹ đó nha.”
“Thật mà, để con nhờ đội trưởng Lưu ở đồn cảnh sát nói chuyện với mẹ.” Lâm Phàm đưa điện thoại cho Lưu Hiểu Thiên.
Lưu Hiểu Thiên nghe điện thoại: “Anh, chị, hai người đừng lo lắng. Những điều Lâm Phàm nói đều là thật. Tuy việc này hành động của Lâm Phàm có chút không đúng, thế nhưng cậu ấy cũng đã vạch trần được không ít phần tử lừa đảo, cũng tính là có công lớn.”
Ông Lâm vội vàng cầm lấy điện thoại: “Vậy xin hỏi đội trưởng Lưu, con trai tôi sẽ không có việc gì chứ? Với lại, thằng bé có phải được nhà nước mời về làm chuyên gia an ninh mạng không?”
Lưu Hiểu Thiên nhìn sang Lâm Phàm sau đó cười nói: “Nếu như con trai anh đồng ý, vậy thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Lâm Phàm giật lấy điện thoại: “Cha, làm chuyên gia an ninh mạng gì chứ, con làm gì có thời gian đâu. Giờ không nói chuyện này nữa, con ăn cơm đây. Cha mẹ muốn gọi điện cho con thì cứ gọi, điện thoại con lúc nào cũng mang theo người. Con cúp máy nhé.”
Sau đó lập tức cúp máy.
Ông Lâm cười vui vẻ: “Ông Lý, con trai tôi không sao rồi. Nhưng thằng bé này không biết đầu óc có vấn đề gì không mà lại không đồng ý. Anh nói xem nếu như trở thành chuyên gia An ninh mạng của quốc gia sẽ tốt như nào chứ, muốn cưới vợ cũng sẽ không khó khăn, đúng không???”
Ông Lý gật đầu: “Đúng, đúng...”
Sau khi đã hết lo lắng, tâm trạng cha Lâm Phàm cũng trở nên tốt hơn, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Ông Lý, ông nói thật lòng xem, con trai tôi thế nào? Rất lợi hại đúng không? Thằng bé là do một tay tôi dạy dỗ đó.”
“Đúng, đúng.” Ông Lý không nói nên lời, con mẹ nó, thay đổi quá nhanh rồi đó. Sau đó lập tức đứng lên: “Ông Lâm, tôi vừa nhớ ra tôi vẫn chưa nấu cơm.”
Ông Lâm: “Ôi chao, nấu cơm làm gì. Hôm nay ăn cơm bên này, tôi với ông nhậu chút đi.”
Ông Lý cũng không có bị lừa, tình hình này còn nhậu nhẹt cái rắm, nhìn mặt lão già này là biết lại muốn khoe khoang với nữa rồi, ông đáp: “Thôi thôi, hôm nay con trai tôi về nhà, tôi phải về nấu cơm cho nó đây.”
Ông Lâm tóm lấy tay ông Lý: “Không sao. Gọi cả con trai ông qua đây, chỉ là thêm cái bát, cái đôi đũa thôi mà.”
Ông Lý không biết nói gì, xem ra tình hình này muốn trốn cũng không trốn được. Đáng sợ nhất là hôm nay cái ông này chắc chắn lại muốn thả đại chiêu khoe khoang ra đây.

Đồn cảnh sát.
Vụ việc lần này đã được giải quyết. Vốn dĩ chuyện này cũng rất gây tranh cãi. Những người tai to mặt lớn bên trên cũng thảo luận kỹ lưỡng về việc này, có người nghĩ nên kết án thật nặng, có người lại cho rằng chỉ cần phạt nhẹ nhàng thôi, dù sao người ta cũng là thiên tài. Hơn nữa phía ngân hàng và bên cảnh sát cũng không có bất cứ thiệt hại gì.
Chỉ vì chuyện này mà hôm qua có không ít lãnh đạo đã phải mở cuộc họp khẩn cấp giữa đêm.
Cuộc họp diễn ra rất căng thẳng, Trịnh Trọng Sơn cũng đích thân lộ mặt, tiến vào cuộc họp chỉ nói một câu:
“Người này đối với gia đình tôi có ân huệ rất lớn, các vị lãnh đạo có thể nể chút mặt mũi này không?”
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức sửng sốt.
Không ai dám nói thêm một câu.

Lâm Phàm ở trong đồn cảnh sát cảm thấy cũng không tồi, không phải bán bánh kếp, lại còn né được anh Cường. Đây là biện pháp mà chỉ có người có IQ vô cùng cao mới có thể nghĩ ra được.
Lâm Phàm gật gù đắc ý, trừ bản thân hắn có thể nghĩ ra thì còn ai có thể nghĩ ra cách này cơ chứ?
Lúc này, Vương Minh Dương không biết tại sao lại tới được đây.
Lâm Phàm tay đang cầm càng cua ăn rất ngon miệng, nhìn thấy Vương Minh Dương thì vui mừng nói: “Này, sao anh đến được đây? Mau tới đây, tôi đặt vài con cua lớn mà một mình ăn không hết, qua đây ăn cùng luôn đi.”
Vương Minh Dương vì chuyện của Lâm Phàm mà nhờ tới không biết bao nhiêu người, ngay đến cả luật sư cao cấp cũng đã mời. Thế nhưng luật sư lại nói ảnh hưởng của chuyện lần này quá lớn, rất khó có thể thắng kiện. Muốn giải quyết nhẹ nhàng nhất thì cũng phải xem tình hình, dù sao cũng không tránh khỏi phải ngồi tù ít nhất ba năm.
Sao có thể tận ba năm cơ chứ, anh ta không muốn Lâm Phàm phải ngồi tù dù chỉ một ngày.
Nhưng hiện tại thấy Lâm Phàm vui vẻ ngồi ở đó ăn cua, Vương Minh Dương lập tức ngẩn người. Từ bao giờ bị giữ ở đồn cảnh sát lại được đối đãi tốt như vậy chứ, lại còn có thể đặt được waimai (một app đặt đồ ăn của Trung Quốc, như Shopee food, Grab Food ở VN).
Bạn cần đăng nhập để bình luận