Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 758: Ông Trịnh Nghi ngờ

Bác sĩ trung y gật đầu: “Xác định, cái này tôi có thể chắc chắn, hơn nữa nhìn dấu kim thì chắc là mới châm cứu gần đây thôi.”
“Mới châm cứu gần đây? Ông chắc không?” Viện trưởng Giang kinh ngạc nói.
“Chắc.” Bác sĩ trung y gật đầu, trong lòng cũng vô cùng tò mò, ông ta không biết ai có năng lực như vậy, hơn nữa nguyên lý của chuyện này là gì đây?
Bên ngoài!
Cả nhà ông Trịnh một mực đợi, khi viện trưởng Giang đi ra thì lập tức tiến lên hỏi: “Viện trưởng Giang, rốt cuộc tình hình thế nào rồi?”
“Trịnh lão, chúng ta qua một bên nói chuyện riêng đi.” Viện trưởng Giang nói.
Chuyện này thật sự quá ngoài sức tưởng tượng, ông ta cũng muốn hỏi cho rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Một bên.
“Viện trưởng Giang ông nói đi, có phải có tin xấu gì không?” Ông Trịnh bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng không nhịn được mà hồi hộp. Chuyện này liên quan tới cháu nội của ông, đương nhiên ông không muốn đây là dấu hiệu giả.
Viện trưởng Giang mở miệng nói: “Trước khi nói chuyện này thì tôi hỏi một câu trước, trong nhà ông có ai biết trung y không?”
“Trung y?” Ông Trịnh sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Không có, chẳng ai biết gì về đông y cả.”
“Vậy thì lạ thật, chân của Tiểu Bảo đầy dấu kim do châm cứu để lại, hơn nữa dựa theo những gì chúng tôi kiểm tra được thì chân của Tiểu Bảo đã thần kỳ khôi phục rồi. Căn cứ theo những gì mà chúng tôi chẩn đoán trước kia thì chân của Tiểu Bảo là thần kinh dị biến làm chân bị cong vẹo, nhưng giờ đã khôi phục lại rồi.”
Ông Trịnh nói: “Viện trưởng Giang, ý của ông là Tiểu Bảo khỏi hẳn rồi sao?”
“Đúng vậy.” Viện trưởng Giang gật đầu: “Có điều Trịnh lão à, ông nghĩ lại xem Tiểu Bảo có từng tiếp nhận điều trị ở đâu không?”
“Không có mà.” Ông Trịnh lắc đầu.
Niệm Tử Tuệ đứng một bên, mãi không nói gì.
Mà trong lòng Tiểu Vương thì có chút manh mối, nhưng anh ta giấu trong lòng không nói ra.
Tiểu Bảo đi ra, vui vẻ chạy tới chỗ mọi người, cảnh tượng này đối với cả nhà ông Trịnh mà nói chính là cảnh vui mừng nhất.
"Tiểu Bảo đến đây, để ông nội ôm con." Trên nét mặt già nua của ông Trịnh lộ ra tươi cười, đây có lẽ là ngày vui vẻ nhất của ông Trịnh. Nhìn thấy cháu nội có thể đứng lên và đi lại giống như những đứa trẻ khác làm cho sự tiếc nuối duy nhất trong lòng ông ta cũng tan biến đi.
Viện trưởng Giang thức thời rời khỏi, ông ta nhìn ra cả nhà ông Trịnh căn bản không biết tình huống cụ thể là như thế nào.
Nhưng có lẽ chỉ có Tiểu Bảo mới biết chính mình đã xảy ra chuyện gì, hoặc là đã gặp được ai.
Việc hôm nay theo viện trưởng Giang thấy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu Bảo đối với bọn họ rất quen thuộc, tình trạng đó bọn họ cũng biết khó có thể chữa khỏi được, hoặc phải nói mức độ thành công là bằng không. Thế nhưng hiện tại bọn họ cũng không kiểm tra ra được nguyên lý của việc khôi phục này, đến cùng là sao?
Trịnh Hải Phong hỏi: "Cha, vừa nãy viện trưởng Giang nói trung y rốt cuộc là sao, chẳng lẽ là cha mời lão trung y đến chữa cho Tiểu Bảo à?"
Ông Trịnh lắc đầu: "Không thể nào, mấy lão trung y quen biết cha cũng đã mời qua nhưng kết quả cuối cùng đều giống nhau, đều không chữa được. Nếu thật sự có người như vậy thì làm gì tới bây giờ mới giúp xem chân cho Tiểu Bảo chứ."
"Cha, tình huống bây giờ là thế nào vậy. Cha xem, chúng ta đều biết rõ tình hình của Tiểu Bảo cả, cũng không thể vô duyên vô cớ cứ thế mà tốt lên được." Niệm Tuệ nói ra nghi hoặc trong lòng.
Đây là thắc mắc trong lòng cô nhưng bây giờ cha cũng không biết, vậy thì còn ai có thể biết?
Ngày thường các cô rất bận bịu nên đứa nhỏ đều giao cho bảo mẫu trông coi, hiện giờ tình trạng của Tiểu Bảo tốt lên rồi nhưng ngay cả làm cha làm mẹ như bọn họ lại chẳng biết gì, điều này sao có thể chứ.
Nơi của cha bọn họ ở thì người bình thường không có giấy chứng nhận là sẽ không thể nào vào được.
Vì vậy mới nói người xa lạ tuyệt đối không thể nào tiếp xúc được với Tiểu Bảo.
Tiểu Vương vẫn luôn đứng đó lên tiếng nói: "Ông Trịnh, tôi có ý nghĩ này."
"Ừm, cậu có ý nghĩ gì?" Giờ phút này trong lòng ông Trịnh rất vui sướng.
Tiểu Vương tự hỏi một phen, sau đó mới nói: "Tôi cảm thấy tình hình của Tiểu Bảo tốt lên nhiều rất có thể do Lâm đại sư làm."
Đột nhiên, ông Trịnh ngây ngẩn ra, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Vương: "Cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?"
"Ông Trịnh, trước bữa cơm trưa, không phải tôi với Lâm đại sư đã đi ra ngoài một chuyến hay sao? Lúc đó Lâm đại sư hỏi tôi nhà thuốc Trung Y gần đây nhất ở đâu, sau đó tôi đưa anh ấy qua đó. Sau đó không lâu thì Lâm đại sư đi ra, chỉ là tôi phát hiện hình như Lâm đại sư cũng không mua bất kỳ cái gì nên cũng không để bụng chuyện này." Tiểu Vương kể ra những gì cậu ta biết.
"Cha, Lâm đại sư là ai?" Trịnh Hải Phong hỏi.
Ông Trịnh nói: "Lâm đại sư là người trong hiệp hội của cha, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng năng lực vẽ tranh có thể nói là số một, trưa hôm nay còn ở nhà cùng cha ăn cơm với nhau đấy."
"Vậy anh ta đâu có quan hệ gì với Tiểu Bảo?" Trịnh Hải Phong tiếp tục hỏi.
"Việc này..." Ông Trịnh cũng lấy làm lạ, đúng thật là vậy, lão Lâm có quan hệ gì với Tiểu Bảo nhỉ? Chẳng lẽ hắn vừa mắt Tiểu Bảo à?
Không bình thường, thật sự rất bất thường.
"Tiểu Vương, mang chúng tôi đến nhà thuốc Trung Y mà cậu đã dẫn lão Lâm đi xem, chúng tôi muốn hỏi thăm một chút." Ông Trịnh cảm thấy cần thiết phải hỏi rõ ràng, chuyện này quả thật là đại ân đối với nhà họ Trịnh.
"Được."
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận