Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 549: Phải biết nghe lời sao?

“Lãnh đạo Tống đến tìm tôi có việc gì?” Lâm Phàm cất tiếng hỏi. Vốn dĩ nếu nhiệm vụ này còn chưa hoàn thành, hắn thật sự muốn tham gia một vài cuộc thi, thu thập danh tiếng để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn không hứng thú lắm, nếu tham gia thi đấu thì quả là mất thời gian vô ích.
Tống Bỉnh Văn nhìn xung quanh, sau đó lớn giọng nói: “Trải qua sự bàn bạc thảo luận, chúng tôi cho rằng cậu có thiên phú rất cao trong bộ môn thi đấu điền kinh.”
Lâm Phàm cười: “Ý của các anh là muốn mời tôi làm vận động viên quốc gia à?”
Nói đi thì cũng phải nói lại, tuy đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng nếu đi thi đấu với các vận động viên quốc gia trên toàn thế giới, làm rạng rỡ danh tiếng nước nhà thì vẫn không tồi.
Cho nên bây giờ đối với Lâm Phàm, lựa chọn này có đôi chút khó khăn.
Tống Bỉnh Văn sửng sốt, sau đó cười nói: “Cậu đùa hay thật! Tuy biểu hiện của cậu trong giải vô địch thế giới rất chói lọi nhưng không thể trở thành vận động viên quốc gia ngay lập tức được, cần từng bước từng bước từ từ tiến lên. Lần này tôi đến với mục đích thông báo với cậu, Tổng Cục rất xem trọng cậu, muốn bồi dưỡng cậu cho thật tốt nhưng cậu phải gia nhập vào các câu lạc bộ điền kinh địa phương, tham gia thi đấu ở các cuộc tranh tài trong nước. Có thể trở thành vận động viên quốc gia hay không còn phải xem thành tích thi đấu của cậu ở trong nước mới quyết định được.”
Lâm Phàm ngạc nhiên nói: “Tôi chạy nhanh như vậy mà vẫn còn phải bắt đầu từ cấp cơ sở nữa sao?”
Trong lòng Tống Bỉnh Văn cười khẩy: “Tất nhiên, cho dù cậu chạy nhanh cỡ nào đều phải tuân theo quy định. Nước chúng ta không thiếu người chạy nhanh, giống như Hồ Phi Vân không phải người chạy nhanh nhất nhưng vì sao anh ta có thể trở thành vận động viên quốc gia? Đó là nhờ anh ta trổ hết tài năng trong các cuộc thi cấp tỉnh, đạt được thành tích xuất sắc trở thành vận động viên quốc gia, còn những vận động viên chạy rất nhanh ở các đội tỉnh nhưng không đủ thành tích. Tôi nói nhiều với cậu như vậy, tóm lại ý chính là nếu cậu muốn trở thành một vận động viên quốc gia thì cần phải bắt đầu từ tầng thấp nhất. Tôi có thể giới thiệu cho cậu một huấn luyện viên, sau này cậu có thể học tập anh ấy.”
“Khoan đã…” Lâm Phàm phất phất tay.
“Lãnh đạo Tống, nếu ông đã nói vậy thì không có gì phải suy nghĩ. Tôi sẽ không đến và không tham gia thi đấu gì cả.”
Nghĩ sao mà bây giờ còn bắt mình phải tham gia từ cấp bậc thấp nhất, mình đâu có dư thời gian.
Tống Bỉnh Văn ngẩn người, dường như không nghĩ đến đối phương sẽ thẳng thừng từ chối mình như vậy.
Ông ta từng chứng kiến rất nhiều người ở độ tuổi thanh niên, mười ba mười bốn, mười bảy mười tám tuổi, thành tích không tệ, thiên phú rất tốt, một lòng muốn trở thành vận động viên quốc gia. Thế nhưng không thể thành công dễ dàng, chắc chắn đều phải từ dưới cùng bắt đầu đi lên.
Trong đó có một vấn đề, có người thiên phú rất xuất sắc nhưng lãnh đạo các cấp và huấn luyện viên đều cần thành tích. Nếu có thể bồi dưỡng được một vận động viên quốc gia hoặc hơn nữa là có thể giành giải quán quân quốc tế gì đó, chính là ngầm giúp lý lịch của bọn họ thêm tỏa sáng.
Cho nên dù Lâm Phàm trâu bò đến cỡ nào vẫn phải bắt đầu từ cơ sở.
Tống Bỉnh Văn nhìn Lâm Phàm: “Tuổi cậu không còn nhỏ, có thiên phú cỡ này thì cũng nên làm rạng danh đất nước, đừng nên mơ ước xa xôi. Nhiều người đánh nhau vỡ đầu chưa chắc có được cơ hội này đâu.”
Lâm Phàm xua tay: “Được rồi, đừng nói nữa. Nếu ông nói bây giờ cho tôi làm vận động viên quốc gia, tôi sẽ thi đấu với mấy tuyển thủ nước ngoài vài trận, giành vài giải quán quân, làm rạng danh quốc gia rồi tôi sẽ nghỉ thi đấu. Còn bây giờ ông bảo tôi bắt đầu từ cấp cơ sở không phải làm lãng phí thời gian của tôi sao?”
“Ha ha…” Tống Bỉnh Văn không thể nhịn cười, sau đó nhìn Lâm Phàm: “Thằng nhóc, làm người đừng lên mơ tưởng cao xa như vậy. Suy nghĩ của cậu khiến tôi buồn cười chết mất! Mặc dù chúng tôi đều thấy được cảnh tượng của cậu tại giải vô địch thế giới, nhưng cái này chẳng có nghĩa lý gì cả. Muốn trở thành một vận động viên quốc gia chuyên nghiệp thì không chỉ cần thực lực mà còn phải biết phục tùng mệnh lệnh…”
Ngô U Lan bưng trà ra đến: “Mời uống trà.”
Tống Bỉnh Văn vừa định nhận ly trà, Lâm Phàm cắt ngang giành lấy, uống một hơi: “Được rồi, việc này không cần bàn nữa. Tôi không hứng thú gì với chuyện này nữa đâu. Ông về đi.”
Hiện tại, ý tứ là trực tiếp đuổi người, giọng điệu không hề kiêng nể.
Vẻ mặt Tống Bỉnh Văn có chút sượng sùng, cảm thấy tên này thật sự không biết điều, sau đó ông ta lập tức đứng dậy rời đi.
Sau khi người đã rời khỏi tiệm.
Lâm Phàm liếc nhìn: “Cái thứ gì vậy chứ? Phải phục tùng mệnh lệnh nữa chứ? Muốn phải nghe lời chứ gì? Thi đấu là phải cầm thành tích nói chuyện, cần gì phải nghe lời. Riết rồi toàn mấy chuyện tầm xàm, không lọt lỗ tai chút nào.”
Điền Thần Côn cảm thấy bó tay: “Cậu nhìn xem, cậu lại làm phật lòng một người nữa rồi.”
Lâm Phàm nhếch môi: “Tôi bán bánh kếp, ông ta phụ trách thể dục thể thao. Hai bên chẳng liên quan méo gì nhau, ông ta có thể làm gì tôi chứ.”
Điền Thần Côn gật đầu: “Cũng có lý.”
Nhưng lúc này, bên ngoài có một đám người đang bàn tán với những người xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận