Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 849: Trang kiến thức 12

Phố Vân Lý.
Lâm Phàm giang hai cánh tay, nói: “Đến đây đi.......”
Các ông chủ xung quanh trợn mắt há hốc mồm nhìn ông chủ nhỏ, chẳng lẽ cái đầu nhỏ của cậu ta lại xảy ra vấn đề gì rồi?
Ngô U Lan, Điền Thần Côn che mặt, có phải hôm nay không uống thuốc rồi không, tại sao lại hành động như học sinh cấp 2 như vậy chứ.
Nhưng không ai biết rằng Lâm Phàm đang lắng nghe âm thanh tươi đẹp nhất sắp đến.
"Nhiệm vụ ở trang kiến thức thứ mười một đã hoàn thành, điểm Bách Khoa tăng thêm 20.”
“Mở ra trang kiến thức thứ mười hai, bởi vì là trang kiến thức thứ mười hai cho nên không được lựa chọn sở trường của người bên cạnh ký chủ.”
Chờ đã…
Có cái gì đó không đúng.
Bách khoa toàn thư có phải ngáo rồi không, sao lại không giống lúc trước?
Tại sao không theo phương thức bình thường?
"Ký chủ cho rằng chỉ có thể nhận được trang kiến thức của bách khoa toàn thư từ người xung quanh thôi sao? Thực ra là ký chủ hiểu sai, năng lực của Bách khoa toàn thư có thể tự mình cung cấp bug cho ký chủ.”
“Căn cứ vào việc ký chủ đã từng dùng điểm Bách khoa để thuê tạm kiến thức, cho nên trang kiến thức sẽ được lựa chọn từ danh sách hai lần thuê trước đây.”
"Ký chủ nhận được kiến thức phân loại nhỏ hacker, thuộc trang kiến thức phân loại lớn kỹ thuật máy tính.”
“Tuyên bố nhiệm vụ: Trở thành Lâm đại sư người người kính nể.”
“Nhiệm vụ ban thưởng: Điểm Bách Khoa +20, mở ra trang kiến thức thứ mười ba.”
“Ghi chú: Bởi vì mở ra là trang kiến thức thuộc phân loại nhỏ, nên không cần phải tập trung vào nghề này.”
“Điểm Bách Khoa: 283.”
Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ im lặng chốc lát, sau đó thì ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Bộ bách khoa toàn thư này chẳng lẽ bị thiểu năng trí tuệ sao?
Ôi mẹ ơi, ý tốt được đền đáp xứng đáng, cuối cùng cũng có tri thức đáng tin cậy rồi, xã hội bây giờ là xã hội gì? Đây là thời đại của thông tin Internet, bản thân mình từng là một người mù máy tính, đột nhiên bây giờ lại trở thành đại thần. Chuyện này đúng là khiến cho người ta kinh ngạc mà, nếu bách khoa toàn thư cứ tiếp tục như vậy trong tương lai thì đúng là quá tuyệt vời rồi.
Người tốt!
Bách khoa toàn thư thật tốt.
Thật sự có nhân tính mà.
“Ha ha!” Lâm Phàm đứng ở nơi đó cười to, cười rất vui vẻ.
Điền Thần Côn lẩm bẩm nói: “Tên nhóc này chắc chắn có vấn đề rồi, ban ngày ai lại ở trước cửa tiệm cười ngây ngô như thế.”
Ngô U Lan trông có vẻ lo lắng, lấy điện thoại di động ra và tìm kiếm khoa tâm thần tốt nhất, nói: "Khi nào có thời gian chúng ta đưa anh ấy đi khám thử đi.”
Triệu Chung Dương đau lòng nói: “Thần tượng của tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Điền Thần Côn lấy hết can đảm tiến lên hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Lâm Phàm phản ứng lại, vẻ mặt vô tội: "Không sao, không có chuyện gì. Tôi rất vui, Thần Côn, gần đây ông biểu hiện rất tốt, tiền lương tháng này tôi sẽ tăng thêm cho ông một trăm đồng."
Điền Thần Côn nghe xong, cảm động đến rơi nước mắt: “Ui là trời, đại ca Lâm à, cậu đối với tôi tốt quá đi. Cậu chính là thần tượng trong lòng tôi đó nha.”
Lâm Phàm cười, một trăm đồng mua được trái tim, quá tuyệt vời.
Mà Điền Thần Côn quay đầu lại, nhìn mọi người gật đầu, ý tứ rất rõ ràng ‘Lâm Phàm có vấn đề, hơn nữa bệnh không nhẹ’.

Trong lòng của Lâm Phàm đắc ý, không ngờ kiến thức trang thứ mười hai lại tốt như vậy. Có máy tính trong tay thì có cả thiên hạ.
Nhưng đợi đã...
Nhiệm vụ này lại là trở thành “Lâm đại sư người người kính nể”, điều này hơi có vấn đề nha.
Cao thủ luôn tồn tại trong bóng tối. Chuyện này nếu không bại lộ thì người khác sẽ không biết ta là ai, nhưng nếu bại lộ thì coi như quá xui xẻo rồi
Hơi khó rồi đấy.
Nhưng không sao, hiện tại không có gì phải vội.
Dù sao cũng không phải nhiệm vụ bắt buộc, cứ thong thả. Gần đây để hoàn thành nhiệm vụ chà lưng, làm việc có hơi gấp gáp. Một người trầm tĩnh như mình làm sao có thể khiến cuộc sống trôi nhanh như vậy được chứ, nhất định phải chậm lại mới được.
Sau đó.
Lâm Phàm đi đến một cửa hàng gần đó, chọn mua một chiếc máy tính rồi quay về. Bản thân là một đại thần máy tính, sao có thể không có máy tính.
Bên trong cửa hàng.
Người bán máy tính Tiểu Vương đang lắp đặt máy, Lâm Phàm đứng một bên hỏi: "Tiểu Vương, máy tính này có ổn không? Nó có bị gì không?”
Tiểu Vương cười nói: "Ông chủ nhỏ, tôi làm việc mà anh không yên tâm sao? Tôi lắp ráp máy tính này cho người khác phải tốn một vạn hai ngàn, nhưng với cậu chỉ cần tám ngàn thôi, đây là giá cả hữu nghị tốt nhất rồi, những thiết bị này đều rất tốt. Cho dù là chơi trò chơi nặng thì cũng không có vấn đề.”
Lâm Phàm gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, tốt rồi. Nhưng mà một vạn hai ngàn thì tôi sẽ trả một vạn hai ngàn. Mở tiệm là để kiếm tiền, không kiếm được tiền thì còn mở làm gì?”
Tiểu Vương là người trẻ tuổi, anh ta rất ngưỡng mộ Lâm Phàm. Nhất là khi mở cửa tiệm ở phố Vân Lý, Tiểu Vương cảm thấy rất an toàn, mối quan hệ giữa những người hàng xóm cũng rất tốt.
Không phải sao, nhiều người hàng xóm muốn giới thiệu bạn gái cho anh ấy, điều này khiến Tiểu Vương rất ngại ngùng.
Điền Thần Côn ghé tai chụm đầu thì thầm thảo luận với mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận