Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 994: Mũ tha thứ của Nobita

Mà Tiền Hào Vân cũng không thoải mái chửi: “Anh nói ai đấy?” Sau đó chỉ tay lên lầu: “Tôi nói cho anh biết, tôi cướp bạn gái anh đấy rồi anh làm gì tôi? Tên ngu ngốc xấu xí, có gan thì nhảy xuống cho tôi, không nhảy thì tôi khinh thường anh đấy!”
“Con người cậu sao lại độc ác như vậy?” Những người dân tức giận, không ngờ rằng thằng cha này lại tàn nhẫn thế này, dùng lời nói để kích thích tiểu Vương.
Quả nhiên, tiểu Vương bị kích động: “Tôi...tôi...”
Lâm Phàm vừa nhìn là cảm giác được hình như tiểu Vương thật sự chuẩn bị nhảy xuống?
Mở Thương thành ra.
Tiến hành tìm kiếm.
Ngay lập tức mắt sáng ngời, tìm thấy đồ rồi.
Mũ tha thứ Nobita: 10 điểm bách khoa.
Lai lịch: Đây là vật phẩm trong túi thần kỳ của Doraemon, chiếc mũ đặc biệt của Nobita có thể giải phóng tâm trí, coi thường sự lăng nhục trước mặt, tự đó trôi dần vào quên lãng.
“Mẹ kiếp, chính là thứ này rồi. Mặc dù không biết rốt cuộc Doraemon là thứ gì, nhưng nhìn có vẻ rất lợi hại!”
Bây giờ tiểu Vương đang ở trạng thái cực đoan, rõ ràng là không thể nghe khuyên giải của mình, cũng chỉ có thể dùng 10 điểm bách khoa đối lấy ‘Mũ tha thứ Nobita’ này.
Trong lòng ầm thầm ‘đổi’
Người ngoài nhìn vào không thấy phát sinh bất kỳ tình huống gì, nhưng thực ra đang có một cái mũ màu xanh lá từ từ bay lên không trung sau đó đội lên đầu tiểu Vương, ngay lập tức nó tản ra ánh sáng nhạt, cuối cùng tiêu tan.
Lâm Phàm hít một hơi sâu: “Tiểu Vương, bây giờ anh lập tức xuống đây cho tôi.”
Những người dân lo lắng nhìn, bọn họ không biết nên làm thế nào, ngay cả ông chủ nhỏ đến cũng không có tác dụng gì, chẳng lẽ tiểu Vương này thật sự muốn nhảy xuống sao.
Tầng thượng.
Đầu óc tiểu Vương có hơi lắc lư, sau đó nhìn xuống phía dưới lập tức bị dọa cho lùi về phía sau, anh ta đang làm chuyện gì vậy? Sao lại cao như thế?
Ồ!
Đúng rồi.
Bạn gái cũ của anh ta đi với người khác rồi, còn dẫn bạn trai đến sỉ nhục anh ta, nhưng tại sao anh ta lại phải tức giận như thế chứ? Anh ta hẳn phải cảm thấy may mắn, may mắn phát hiện trước đối phương là người như vậy, nếu không sau này kết hôn rồi lại không biết làm thế nào cho phải.
“Ấy, hình như tiểu Vương đang xuống.”
“Mẹ nó, ông chủ nhỏ không hổ là ông chủ nhỏ, vừa ra mặt đã có thể khuyên tiểu Vương xuống rồi.”
Không lâu sau, tiểu Vương xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, sau đó cảm kích nói: “Ông chủ nhỏ, thật sự cảm ơn anh, nếu không phải là cậu thì chắc tôi đã thật sự nghĩ quẩn. Cậu nói đúng, người phụ nữ này không phải là người tốt, tôi nên cảm thấy may mắn vì có một kẻ ngốc đỡ đạn cho tôi!”
Lâm Phàm vỗ vai tiểu Vương: “Anh có thể nghĩ thông vậy là tốt rồi.”
Tiền Hào Vân nghe thấy lời này của tiểu Vương, sắc mặt giận dữ trắng bệch, thằng cha này nói cái gì? Vậy mà dám nói mình là người đỡ đạn sao?
Không thể kiềm chế được cơn tức giận!
“Con mẹ nó, anh nói cái gì cơ? Không phải cái thứ ngốc nghếch xấu xí như anh muốn nhảy lầu à? Nhảy đi? Đồ phế vật...” Tiền Hào Vân kiêu ngạo mắng, nhưng đột nhiên cả người bị bay ra ngoài.
Lâm Phàm vỗ nhẹ ống quần: “Loại người như anh mở miệng là cảm thấy ghê tởm rồi.” Sau đó xua tay nói: “Không sao nữa rồi, mọi người giải tán đi!”
Phật sơn vô ảnh cước, một cước đá ra, gà chó không yên.
Mọi người đều kinh hãi hô lên.
Đúng là lợi hại!
Lần đầu tiên đổi đồ từ thương thành, từ đó mà hiểu biết của Lâm Phàm đối với thương thành ngày càng đầy đủ hơn.
Tuy nhiên mấy món đồ chơi ở trong này đầy mánh khóe kỳ lạ độc đáo, có nhiều thứ chính hắn cũng không rõ, chẳng hạn như "Mũ tha thứ của Nôbita" này, lai lịch của nó có hơi khó hiểu nha.
Doraemon này là ai? Nobita lại là ai?
Hắn chỉ cảm thấy 'Nobita' này đúng là quá hổ báo, hơn nữa chiếc ‘mũ tha thứ’ này vì người này mà chế ra, quả thật là quá kinh khủng.
Điểm bách khoa giờ chỉ còn lại 395 điểm.
Nếu hắn muốn tăng thêm điểm của bách khoa toàn thư này thì hắn chỉ có thể chờ cho đến khi các tài liệu Trung y được giảng dạy và phổ biến rộng rãi.
Ngô U Lan nghĩ lại vẫn còn sợ, nói: "Vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, may nhờ có anh Lâm nếu không thì Tiểu Vương thật sự sẽ nhảy xuống. Có điều cô gái kia đúng là không biết xấu hổ sao, cũng là thân con gái nhưng tôi thật sự coi thường cô ta.”
Điền Thần Côn thở dài: “Ôi, con người bây giờ ấy mà thật khó mà lường, thật may Điền mỗ tôi từ mấy chục năm trước đã nhìn thấu cái xã hội này. Bởi vậy tôi mới chọn độc thân đến giờ vì tôi sợ bị loại phụ nữ như này hãm hại.”
Lâm Phàm nở nụ cười: “Thần côn, ông mà cũng còn mặt mũi nói ra câu đó hả? Tôi thấy là do ông không tìm được ai thì có.”
Điền Thần Côn cười ha hả nói: “Cậu nói đùa à, năm đó Điền mỗ tôi đánh khắp nơi không đối thủ, không biết khi đó có bao nhiêu cô gái nhìn trộm tôi. Thế nhưng tôi lại làm ngơ, bởi vì tôi là nam nhân mà cả đời này bọn họ không thể chiếm được.”
Bốp! Bốp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận