Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 755: Niềm vui bất ngờ

Tiểu Vương liếc Lâm Phàm thêm mấy cái, trong ánh mắt có chút ngạc nhiên, mua được rồi thì đồ đâu? Nhưng anh ta nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn không nên hỏi vấn đề.
Lâm Phàm đương nhiên không thể cầm đồ trong tay nên trực tiếp nhét vào túi quần, miễn cho bị phát hiện thì lại phát sinh phiền phức.
Những tình huống chữa bệnh cho người khác này đối với Lâm Phàm mà nói vô cùng sảng khoái.
Nghĩ lại thì, sau khi trở về mình phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mới được.
Nhiệm vụ này đã bị kẹt một thời gian rồi, còn không hoàn thành thì bản thân hắn cũng sắp phế tới nơi luôn rồi.
Giữa trưa!
Giờ cơm trưa.
Đào Thế Cương, Nguyệt Thu Cư Sĩ và các vị đại sư đều tới đây, bọn họ cũng không có gì làm, hơn nữa lão Trịnh còn cố ý dẫn bọn họ tới thư phòng để xem bức tranh mới nhất là Lâm Phàm mới vẽ cho ông ta, có vẻ như đang khoe khoang.
Nhất là khi Đào Thế Cương và Nguyệt Thu Cư Sĩ nhìn thấy bức họa khổ lớn này thì trực tiếp ngây ra. Đây là tranh kết hợp giữa tranh hoa điểu và tranh thủy mặc.
Cái này bọn họ không có, không ngờ lão Trịnh lại có, sao bọn họ không hâm mộ cho được.
Sau đó, Lâm Phàm phát hiện ánh mắt mọi người nhìn hắn có chút bất đồng.
Lúc ăn cơm, mọi người tán gẫu rất vui.
Có điều hình như tửu lượng hôm nay của ông Trịnh không được, vậy mà chỉ uống có chút, hiển nhiên là vì đang ở nhà, còn là đang giữa trưa nên tự kiềm chế bản thân mà thôi.
Mà Tiểu Bảo sau khi được đút ăn xong thì đã được bế lên lầu đi ngủ.
Lâm Phàm thấy thời cơ coi như đã tới, tiếp đó hắn mượn cớ đi vệ sinh để lên lầu.
Khoảng hai mươi phút sau hắn mới xuống, có điều không khiến ai chú ý, mà bạn già của ông Trịnh đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp cũng không để ý.

Sau khi ăn xong.
“Lão Trịnh, chúng tôi đi trước nhé.”
Tâm trạng lão Trình sung sướng: “Được, lão Lâm, lần sau tới thủ đô nhất định phải gọi cho tôi đó.”
Lâm Phàm cười gật đầu, ông Trịnh này cũng hiếu khách, thời gian hai người quen biết nhau không lâu nhưng giờ cảm tình hai bên cũng tốt lắm.
Tất cả mọi người ra về.
Ông Trịnh ngồi trên sô pha, không nhịn được mà cười: “Bà nó ơi, hôm nay vui nhỉ.”
Bạn già của ông ta đang dọn dẹp bàn ăn, trên mặt cũng nở nụ cười: “Vui là tốt…”
“Ông nội, bà nội… Con muốn đi tiểu.” Đúng lúc này, một giọng nói truyền từ trên lầu xuống.
“Tiểu Bảo, ông nội tới đây.” Lão Trịnh đáp lại.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó.
Lúc ông Trịnh đang đứng dậy chuẩn bị đi lên, thấy được cảnh tượng trước mắt thì sững sờ tại chỗ.
“Ông nội, Tiểu Bảo muốn đi tiểu.” Tiểu Bảo mơ hồ kêu lên.
Bạn già: “Ông già, ông đứng đó làm gì, nhanh đi…”
Đột nhiên.
Động tác của Tú Phương khựng lại, lúc nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ trên cầu thang thì chén đũa trong tay bà rơi mạnh xuống đất.
Tiểu Bảo đang đứng trên khúc quanh của cầu thang, một tay dụi mắt một tay nắm quần như chưa tỉnh ngủ, vội tới nỗi muốn tìm ông bà nội dẫn bé đi vệ sinh.
Tiểu Bảo còn nhỏ, căn bản không phát hiện bản thân có chỗ nào không đúng nên cứ đứng đó: "Ông nội, Tiểu Bảo muốn đi tiểu.”
“Tiểu Bảo…” Tú Phương lập tức bước lên, không quan tâm tới chén đũa đang rơi đầy trên đất, sắc mặt có chút không thể tin được. Lúc đứng trước mặt Tiểu Bảo tay bà khẽ run lên như thể không tin vào hai mắt của mình. Giống như đối với bà, cảnh tượng trước mặt này như là đang mơ vậy.
“Tú Phương, chúng ta hoa mắt đúng không, hay là chúng ta trông mong quá nên xuất hiện ảo giác rồi?” Ông Trịnh không dám tin mà nói.
Tú Phương nhìn cháu nội nói: "Tiểu Bảo, đi một bước cho bà nội xem.”
Tiểu Bảo không biết tại sao ông bà nội lại kêu bé đi một bước, bé muốn đi tiểu sao lại phải đi một bước? Nhưng bé là bé ngoan nghe lời bà nội nên vẫn bước một bước.
“Bà nội, Tiểu Bảo đi rồi, Tiểu Bảo muốn đi tiểu.” Tiểu Bảo hơi sốt ruột nói.
Lúc đứa cháu nội này chưa ra đời, cả nhà bọn họ đã chờ mong rất lâu, chỉ có điều sau khi đứa nhỏ ra đời rồi cả nhà bọn họ từ phấn khởi rơi xuống vực sâu, cơ thể của đứa nhỏ không may xuất hiện vấn đề.
Ông Trịnh cầm cánh tay Tiểu Bảo, vuốt ve cẳng chân từng bị cong vẹo không thể đi được, giọng nói khàn đi vì kích động: “Tiểu Bảo, lại đi một bước cho ông nội xem.”
Tiểu Bảo mở to hai mắt nhìn ông nội, mặt lộ vẻ nghi hoặc, sau đó chậm rãi bước một bước: "Ông nội, Tiểu Bảo muốn đi tiểu.”
“Tiểu Bảo, nghe ông nội nói, lại đi một bước nữa có được không?” Tâm trạng bây giờ của ông Trình giống như núi lửa sắp nổ, ông ta ngày đêm mong muốn Tiểu Bảo có thể đi đứng bình thường giống như những đứa trẻ khác, nhưng trải qua vô số lần trị liệu không có kết quả,. Tuy bọn họ không buông xuôi nhưng trong lòng đã có suy nghĩ đó rồi.
Bây giờ kỳ tích xuất hiện, Tiểu Bảo thật sự đứng lên được rồi.
Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn ông bà nội: "Tiểu Bảo muốn đi tiểu.”
Ông Trịnh: "Tiểu Bảo, lại đi một bước cho ông nội xem.”
Tiểu Bảo: “…”
Mãi không bình tĩnh được.
“Òa…” Tiểu Bảo đột nhiên tủi thân khóc nấc lên: "Tiểu Bảo muốn đi tiểu, ông nội không dẫn Tiểu Bảo đi tiểu nên Tiểu Bảo tiểu trong quần rồi.”
Tí tách!
Tiểu Bảo đứng đó, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cái quần dần ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận