Nhân Sinh Hung Hãn

Lâm Phàm: “Chương 1: Mục đầu tiên, Lý luận tầm quan trọng của Trung y, chỗ này có sai lầm.”

"Ở đây, tôi chỉ muốn nói rằng tất cả nội dung đều là chém gió. Cơ sở lý luận Trung y nói thẳng ra là toàn chém gió, Trung y chỉnh thể mới thực sự hữu dụng. Sở dĩ Trung y bây giờ không thể sánh bằng y học hiện đại ngày nay là bởi vì có quá nhiều người bảo thủ không chịu thay đổi. Ngày nay, trong lĩnh vực Trung y, những gì được thảo luận là lý thuyết và lý thuyết, nhưng họ đã quên rằng điều quan trọng nhất trong Trung y đó chính là thực tiễn và tập hợp những phương thuốc chữa trị hữu hiệu. Người xưa đã trải qua hơn ngàn năm thực tiễn để xác định và tập hợp vô số đơn thuốc. Nhưng bây giờ còn ai có thể xác định được một đơn thuốc nào có hiệu quả hay không?"
“Tôi cũng không sợ đắc tội với người khác. Bây giờ không thiếu tài liệu giảng dạy cơ sở Trung y chứa lý thuyết sai lầm. Ngay bây giờ có không ít lão Trung y trong lòng đều biết, chỉ là không muốn nói ra. Dù sao thì đa phần giáo trình lý luận Trung y đều do các chuyên gia viết, sau này bọn họ cũng không biết là ở trong đó cũng có sai lầm hay sao? Rõ ràng là họ biết, nhưng mà bọn họ không muốn thay đổi. Bởi vì sửa lại thì chính là đang tát thẳng vào mặt mình, họ sợ bị mất mặt cho nên sẽ không bao giờ thừa nhận lý luận mình viết là sai, cũng sẽ không thừa nhận mình dạy học sinh sai. Vì thế, họ mới thề sống chết bảo vệ cái lý luận sai lầm này.”
"Tác phẩm đồ sộ Trung y đầu tiên của nước ta là ‘Thanh Nguyên Y Tịch’ đã được lưu truyền hàng nghìn năm. Hiện nay vô số người làm Trung y coi nó như một kho báu và học tập Trung y từ nó. Điều tôi muốn nói là, đầu óc mấy người bị chập mạch hết rồi à? Tác phẩm đồ sộ tôi sẽ không thừa nhận, nhưng tôi thừa nhận và đánh giá rằng đây là một cuốn sách vỡ lòng của Trung y, nó có thể giúp mọi người đến với Trung y. Nhưng mà hiện nay mọi người quá tôn sùng địa vị của cổ nhân, từ đó cho rằng người bây giờ không bằng người xưa. Mà sự xuống dốc của Trung y ngày nay chính là có liên quan rất nhiều đến điều này, những ngường này chính là không muốn Trung y phát triển, không biết cách thúc đẩy Trung y tiến lên mà chỉ dậm chân tại chỗ. Bọn họ chỉ chăm chăm học hỏi kiến thức của cô nhân mà chưa từng suy xét xem liệu nó có đúng hay không.”
“Nói có hơi nhiều, nhưng mà cũng không vội, về sau còn có nhiều thứ tôi sẽ nói từ từ.”
Lần này, Lâm Phàm bạo phát tại chỗ. Hắn muốn dạy cho đám người kia một bài học nhớ đời.
Nếu không phải Bách khoa toàn thư bắt kịp thời đại, có lẽ hắn cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng mà kể từ khi đón nhận kiến thức của Bách khoa toàn thư, mục tiêu của hắn lập tức rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận