Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1219: Căng như dây đàn

Trên mạng.
“Mẹ kiếp, không phải là giả chứ, một cây ghita tới 16,800 đồng mà nói gia đình mình khó khăn, có để cho người ta sống hay không hả.”
“Mẹ mắc bệnh nặng mà còn mua cây ghita đắt như này… cái này.”
“Ha ha, tôi đã nói rồi mà, Lâm đại sư hỏa nhãn kim tinh, chắc chắn đã nhìn ra cái gì đó rồi.”
“Đã kêu mọi người đừng nóng nảy rồi, chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi, ngồi đợi Lâm đại sư phân tích đi.”
“Không phải đâu, nói không chừng cây ghita này của người khác tặng thì sao.”
Trên sân khấu.
Trong lòng Hoàng Phi có hơi lo lắng, nhưng cuối cùng cậu ta cũng bình tĩnh lại vì đã sớm nghĩ ra được cách đối phó: “Lâm lão sư nói rất đúng, cậy ghita trong tay tôi đúng là của Weber và cũng có giá hơn 10,000. Thế nhưng cây ghita này không phải tôi tự mua, mà là khi tôi hát ở quán bar thì có một cô gái đã đưa cho tôi. Cô gái đó rất tốt, tôi cũng rất thích cô ấy, cô ấy biết hoàn cảnh của tôi không tốt nên đã tiêu mấy tháng tiền lương để mua cho tôi cây ghita này, cô ấy muốn tôi ở trên sân khấu thế này cùng nó toả sáng.”
Sau khi giải thích xong thì nghe cũng rất hợp lý.
Trên mặt Triệu Lỵ lộ ra nét tươi cười: “Lâm lão sư, việc này thì có vấn đề gì nào? Người khác mua cho cậu ta, không lẽ không được à?” Sau đó cô ta nhìn qua Hoàng Phi: “Cô gái đó nhất định rất thích cậu, dù cậu có thể thành công đi đến cuối cùng hay không thì tôi cũng hy vọng có thể nhận được tin tức tốt khi hai người ở bên nhau.”
Hoàng Phi nặng nề gật đầu: “Triệu lão sư, tôi nhất định sẽ không để cho cô thất vọng, bản thân tôi cũng đã nghĩ cho dù không thể thi đấu đến trận cuối thì cũng sẽ tỏ tình với cô ấy. Mặc dù bây giờ tôi rất nghèo nhưng tôi sẽ vì cô ấy mà cố gắng hết mình.”
Rào rào!
Khán giả ở hiện trường không nhịn được vỗ tay như sấm.
Đồng thời dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Lâm Phàm, có vẻ như vô cùng bất mãn.
Lưu Anh Đông cười: “Lâm lão sư, suy nghĩ nhiều là đúng nhưng cũng không thể nghĩ tất cả mọi người đều xấu xa như vậy được, cậu nói đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy đó, sức quan sát của Lâm đại sư rất mạnh, dù cho phát hiện ra vấn đề này đi nữa thì cũng không thể nghĩ ai ai cũng xấu như vậy chứ.”
“Vốn là Hoàng Phi này đã rất đáng thương rồi mà còn phải bị săm soi như thế, thật sự không công bằng chút nào.”
Hoàng Phi đứng ở trên sân khấu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cậu ta âm thầm nhấn một like cho sự cơ trí của mình. Nếu không phải đã nghĩ tốt cách đối phó thì cậu ta thật sự không biết phải lừa gạt để qua ải này như thế nào nữa.
Có điều cậu ta đã có ý kiến rất lớn đối với Lâm Phàm rồi, trong lòng thấy rất khó chịu.
Không chừng sau này, trong nhóm Antifan của Lâm Phàm có thể sẽ tăng thêm một người nữa.
Nhưng mà Lâm Phàm cũng không chịu bỏ qua như thế: “Tốt lắm, cây ghita này xem như cậu nói lấp liếm qua đi, nhưng tôi còn có vấn đề cuối cùng. Cậu nói gia đình cậu đơn thân nhưng tôi thấy cậu không giống ở trong gia đình đơn thân lắm, mà cha mẹ cậu vẫn còn khỏe mạnh, hơn nữa còn sống rất tốt. Tôi cũng không biết thế nào, ở đây vốn là dùng giọng hát để tranh tài, thế mà cậu lại kể một câu chuyện bi thảm như này để cho ai nghe?”
Hoàng Phi ngẩn tò te nhìn Lâm Phàm, trong lòng âm thầm chửi con mẹ nó, cậu ta không biết tại sao tên này lại có thể biết rõ ràng như thế, nhưng tình hình bây giờ đã như vậy rồi.
Bất kể thế nào đi nữa thì cũng không thể bị vạch mặt được, sau đó cậu ta eo thẳng tắp mà gằn từng chữ một.
“Lâm lão sư, tôi kính trọng anh thế nhưng những gì tôi nói đều là sự thật.”
Vẻ mặt khi nói câu này của cậu ta giống như sắp khóc lên vậy.
“Lâm lão sư, cậu quá đáng rồi đấy.” Triệu Lỵ căm tức nhìn Lâm Phàm: “Sao cậu có thể nghĩ người ta tới mức này được hả? Cha của người ta đã mất sớm rồi mà cậu còn xoi mói vấn đề này làm gì. Mặc dù chúng ta là ban giám khảo nhưng làm ơn tôn trọng thí sinh, tôn trọng người nhà của thí sinh đi.”
Lưu Anh Đông trực tiếp hất ngã ống mic trên bàn, sau đó quay đầu đi, tỏ rõ bản thân anh ta đang khó chịu.
Mà phó giám đốc đài truyền hình ở phía sau khán đài đang ôm lấy đầu mình. Tiêu đời rồi, chương trình này mới vừa bắt đầu đã xảy ra chuyện, còn để người ta sống hay không đây.
Đồng thời ông ta cũng hối hận vô cùng, nếu sớm biết như này thì sẽ không mời Lâm đại sư làm gì rồi.
Ui là trời, cmn.
Trên mạng.
“Chết tiệt, Lâm đại sư có hơi quá đáng rồi đó.”
“Đúng vậy, chuyện này thật sự không công bằng đối với thí sinh, mọi người nhìn vẻ mặt của thí sinh này đi, giống như sắp khóc vậy.”
“Mọi người đừng nghi ngờ Lâm đại sư, nếu không thì các người sẽ có lúc hối hận. Dù sao tôi vẫn vô cùng tin tưởng Lâm đại sư, nhất định trong đó có nguyên nhân gì đó.”
“Má nó, hậu viện đoàn Thanh Châu của Lâm đại sư đang ở đây, mấy người đừng có bù lu bù loa lên nữa, chắc chắn Lâm đại sư có lý do của anh ta.”
“Mấy đứa fan não tàn này, có não tàn hơn nữa thì cũng phải biết suy nghĩ chút đi.”
“Chúng tôi không có não đó, ngon thì nhào dô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận