Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1043: Tôi rất phách lối

Bây giờ đang ở đất Thanh Châu, là địa bàn của ông ta, hắn không tin cái tên nhãi ranh này ở đất Thanh Châu có thể nhấc lên sóng to gió lớn gì.
“Ồ, ông chính là Mã Thanh Châu gì gì đấy đúng không?” Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra vẻ tươi cười, sau đó cẩn thận liếc mắt nhìn rồi thốt lên một câu: “Nhìn dáng vẻ của ông có chút không đúng, dường như là chẳng còn sống được bao lâu nữa rồi.”
“Ôi thật ngại quá, tôi nói chuyện có hơi thẳng thừng như thế, nếu ông không thích nghe thì đừng có nghe nha.”
Quả nhiên, khi Lâm Phàm nói ra lời này. Sắc mặt Mã Thanh Châu trong nháy mắt đã thay đổi, thế nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại, không khỏi nở nụ cười: “Thần y không hổ danh là thần y, liếc mắt đã nhìn ra được tình trạng của tôi rồi. Lần trước trong điện thoại tôi cũng đã nói qua với thần y, khi cậu đến Thanh Châu này thì Mã Mục Phong tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu thật hoành tráng, sẽ khiến cậu khắc sâu ấn tượng.”
Lưu Nhậm ở một bên nói: “ Lâm thần y, Mã Gia của chúng tôi lòng dạ rộng rãi nhất định sẽ không ghi hận những chuyện này. Mã Gia của chúng tôi đã chuẩn bị cho thần y mọi thứ tốt nhất, chỉ là không biết thần y có nể mặt hay không?”
Hắn là người tâm phúc bên cạnh Mã Gia, hiển nhiên là muốn thay Mã Gia giải quyết xong xuôi hết mọi chuyện. Nhất là vị thần y họ Lâm trước mắt này, đúng là có chút quá đáng. Thế nhưng bây giờ Mã Gia còn có chuyện muốn nhờ người ta, chỉ có thể hết sức ổn định hắn, trước hết phải để cho vị Lâm thần y này chữa lành bệnh cho Mã Gia bọn họ cái đã.
Lâm Phàm cười: “Ngại quá, phần mặt mũi này, tôi không muốn để cho các người.”
Xì xào!
Những người hộ vệ đứng xung quanh kia, mặc dù mặt không biểu tình, thế nhưng khi nghe được người kia nói vậy thì đều phải há mồm trợn mắt.
Bọn hắn đi theo Mã Gia nhiều năm như vậy, tình huống gì còn chưa gặp qua. Thế nhưng ngay tại Thanh Châu này, thật sự chưa có ai dám trước mặt ông chủ bọn họ kiêu căng phách lối như vậy.
Mà cho dù có người dám phách lối, kết cục sau cùng là gì thì không cần nghĩ cũng biết.
Quỳ gối trước mặt Mã gia, đầu cúi xuống nói lời sám hối, vì một lần phách lối mà phải trả giá đắt gấp ngàn lần.
Mã Thanh Châu chợt biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm cũng thay đổi, thậm chí trong mắt còn lộ ra nồng đậm sát ý.
“Ha ha ha, thần y, cậu không cảm thấy thái độ của cậu hiện tại dường như quá phách lối hay sao?” Mã Thanh Châu dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Lâm Phàm. Mặc dù đúng là ông ta có chuyện nhờ đối phương, nhưng thế thì đã sao, đừng quên hắn là ai. Dù gì hắn cũng được người ta gọi là Mã Thanh Châu đó nha.
Tại chốn Thanh Châu này, còn chưa có kẻ nào dám phách lối ở trước mặt của ông ta đâu.
Lần này tới Thanh Châu, mục đích chủ yếu của Lâm Phàm chính là cứng đối cứng một đợt với Mã Thanh Châu này, cho nên hắn làm gì có sức để nói lời tốt đẹp với đối phương.
“ Phách lối?” Lâm Phàm cười: “ Ông nói đúng, tôi đúng là đang rất phách lối, tôi cứ phách lối như vậy đấy các ông có thể làm gì tôi? “
Lưu Nhậm không nghĩ tới thằng nhãi này còn dám kiêu căng như thế, thậm chí hắn còn có cảm giác người ta đến đây là để cố tình gây sự với Mã Gia.
Đương nhiên, loại cảm giác này cũng chỉ là chợt lóe lên mà thôi, dù sao gã ta thấy không có kẻ nào dám gây sự ở Thanh Châu này, huống chi còn ở trước mặt Mã Gia.
Có lẽ thằng nhãi này cảm thấy mình có chỗ dựa vững vàng nên mới dám phách lối như thế.
Thế nhưng ô dù thì đã làm sao?
Cũng chỉ là một tia an ủi trong lòng mà thôi.
Mã Thanh Châu hít sâu một hơi, ông ta bắt đầu nổi nóng: “ Mày thực sự muốn chết có phải hay không?”
Lâm Phàm đáp: “ Phải, tôi đây chỉ muốn tự tìm đường chết, thế nhưng ông thì khác sao?”
Mã Thanh Châu: “ Mày…”
Xung quanh có dân chúng đi tới đi lui, có vài người đã dừng bước lại để nghe ngóng.
“ Con mẹ nó, có chuyện gì vậy? Người này giống như là Mã Thanh Châu, thế còn cậu trai trẻ tuổi kia…? Hai người đang cãi nhau hay sao?”
“ Thật hay giả vậy, làm sao như vậy được? Còn có kẻ dám đứng ở Thanh Châu này cãi nhau với Mã Thanh Châu sao?”
“Mã Thanh Châu là ai vậy?”
“ Này anh bạn, anh mới từ bên ngoài đến hả?”
“ Đúng vậy, tôi vừa mới tới đây du lịch thôi, cái mà mấy người nói kia, Mã Thanh Châu có phải kẻ nào rất ghê gớm hay không?”
Người địa phương ở Thanh Châu lắc lắc đầu. Nếu đã là người bên ngoài, còn nói với hắn làm gì, không bằng khỏi nói đi. Đối với người đã ở Thanh Châu này, cái tên Mã Thanh Châu, nào chỉ còn dừng ở chỗ ghê gớm, mà phải gọi là một tay che trời mới đúng.
Lâm Phàm nhìn phong cảnh chung quanh, không khỏi cảm thán nói: “ Thanh Châu nơi này xem cũng không tệ chút nào, quang cảnh thật đẹp. Hôm nay tôi vừa mới tới đây, tạm thời còn chưa muốn nói cái gì lằng nhằng với ông. Tôi cũng không sợ mà nói cho ông biết, lần này tôi tới đây chính là để xử lý ông. Ông muốn tôi xem bệnh cho ông sao? Tôi thấy tốt nhất ông vẫn nên tự giết cái ý nghĩ này đi thì hơn đó.”
Mã Thanh Châu hít sâu một hơi. Nếu bây giờ không phải đang ở trước mặt nhiều người như thế, ông ta chỉ sợ không nhịn được mà lao vào xé chết thằng nhãi đứng trước mặt này.
“ Được, có dũng khí, để Mã Mục Phong tao xem mày còn có bao nhiêu dũng khí nữa?”
“ Chúng ta đi.”

Mã Thanh Châu cũng không muốn nói nhảm thêm câu nào, ông ta biết hiện tại có nói gì cũng là vô ích.
Thế nhưng chỉ cần người vẫn còn ở Thanh Châu thì ông ta sẽ từ từ chơi cùng với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận