Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 385: Đạo diễn chơi lớn

Đạo diễn Tần đương nhiên sẽ đem nhiệm vụ quan trọng này giao cho nhân viên đoàn làm phim rồi. Nhân viên đoàn làm phim còn rất trẻ, đến giờ cũng chưa có bạn gái, biết được sự dặn dò của Đạo diễn Tần nên anh ta đem Tiểu Hắc đi hưởng dịch vụ trọn gói. Anh ta cũng rất ngạc nhiên, bản thân cũng không có được sự đãi ngộ này, quả thật người không bằng chó!
Có điều anh ta muốn hỏi, dịch vụ này cuối cùng là phải tìm chó hay là tìm cái gì đây? Có điều sau đó cũng không hỏi mà khẳng định chắc chắn là phải tìm chó rồi!
Lâm Phàm ở trong đoàn làm phim không lâu nhưng hắn cảm thấy Đạo diễn Tần có một loại cảm xúc thôi thúc ông ta, khiến ánh mất ông ta đều tập trung vào Tiểu Hắc, vốn dĩ nó chỉ là một vai phụ, thế nhưng bây giờ địa vị của nó cùng với diễn viên chính là sóng vai ngang nhau.
Nếu như Tiểu Hắc luôn thể hiện như vậy thì Đạo diễn Tần tin rằng bộ phim này chắc chắn sẽ rất nổi. Cho dù là cốt truyện hay danh tiếng chắc chắn bộ phim sẽ nhận được rất nhiều sự khen ngợi.
Lâm Phàm sớm đã nhìn ra cách nghĩ của Đạo diễn Tần, thậm chí còn không cho đối phương cơ hội, lập tức kéo đám Vương Minh Dương rời đi.
“Phù!”
“Đạo diễn Tần này đúng là ý nghĩ quá nhiều, vậy mà dám bỏ hết tất cả những cảnh quay trước đó, chuyện này phải đốt hết bao nhiêu tiền đây!” Lâm Phàm cười nói.
Hôm nay Vương Minh Dương xem như là có thêm kiến thức: “Rốt cuộc thì cậu dùng cách nào để trao đổi với chú chó kia vậy? Thật quá kinh người! Tôi ít nhất cũng tính là người sống nửa đời người, hôm nay cảnh quay này nếu mà chiếu lên thì chắc chắn có thể thu hút được sự quan tâm của mọi người, vợ à! Anh nói có đúng không!”
Hứa Tử Nhạc lúc này cũng có chút thất thần: “Lúc bắt đầu em còn chưa chú ý nữa! Khi nhìn thấy biểu cảm của Tiểu Hắc lúc đó, em thực sự rất kinh ngạc, nếu như không phải phản ứng nhanh thì em cũng diễn sai rồi! Bộ phim này lúc bắt đầu thì em cảm thấy cũng chỉ bình thường, có điều bây giờ Tiểu Hắc này thực sự chính là điểm nhấn, khiến cả bộ phim thăng hoa!”
Lâm Phàm cưới: “Hai người nói như vậy cũng khoa trương quá rồi đó, không phải chỉ là một chú chó thôi sao? Còn có thể khiến cả đoàn phim thành công?”
Húa Tử Nhạc cũng không cho là như vậy, mặc dù bộ phim là do toàn bộ nhiều câu chuyện đang xen vao nhau. Nhưng mà trong đó thường thường sẽ là diễn viên nào đó tạo điểm nhấn, khiến cho cả bộ phim trở nên sống động.
Hơn nữa bộ phim này chủ yếu nói về chiến tranh, bầu không khí tan thương này là của những người dân bình thường khi mất đi người thân, mà biểu cảm này của Tiểu Hắc lại nâng cao toàn bộ bộ phim lên. Loại cảm giác này, cô ta không thể giải thích rõ được, nhưng cô ta biết khi phát sóng bộ phim này, tình cảnh như vậy thì nhất định sẽ khiến rất nhiều người khắc khoải.
“Anh Lâm! Anh nói không sai, nếu như là trước đây thì Tiểu Hắc cũng chỉ là một vai phụ trong đó, cũng không dẫn tới nhiều hiệu quả cho lắm, thế nhưng bây giờ thì không phải như vậy. Dù sao chờ bộ phim phát sóng, anh xem rồi sẽ biết thôi!” Hứa Tử Nhạc không phải là người bình luận chuyên nghiệp, nhưng cô ta biết chắc chắn cảm giác của mình không sai được.
Anh Lâm dạy dỗ Tiểu Hắc tốt như vậy, khiến cho Tiểu Hắc trong phim phát huy xuất sắc như vậy, đạo diễn Tần có lẽ đang thầm vui vẻ. Hơn nữa cô ta cũng nhìn ra, đạo diễn Tần khi thấy anh Lâm rời đi, bộ dạng không nỡ kia giống như là mất vợ, rất đau lòng!
Có điều nếu như để anh Lâm giúp đỡ, bộ phim này e rằng thực sự sẽ rất ghê gớm. Có điều Tiểu Hắc kia thực sự là rất biết diễn xuất, mặc dù không có nhiều biểu cảm giống như con người, nhưng chỉ cần làm một vài động tác là cũng có thể thu hút được trái tim của khán giả.
Lâm Phàm ngược lại có chút mong chờ: “Được! Nếu như phim được chiếu thì phải mời tôi đi đấy, tôi phải xem thật kỹ mới được!”
Hứa Tử Nhạc hé miệng cười: “Yên tâm đi! Dù tôi không nói thì Đạo diễn Tần cũng sẽ mời anh thôi! Bộ phim này nếu phản ứng tốt thì sẽ có hơn nửa phần công sức của anh đó!”
Lâm Phàm xua tay: “Không nói những thứ này nữa! Tối nay tôi tụ tập cùng bạn học, hai người thì sao? Là muốn trả qua thế giới của hai người? Hay là như nào?”
Vương Minh Dương cười nói: “Tôi với vợ tôi không tham gia náo nhiệt, dì vừa gọi điện cho tôi bảo tôi ngồi lại nói chuyện một chút, tối nay sẽ ở lại nhà cậu ăn cơm rồi!”
“Mẹ kiếp!” Lâm Phàm ngơ người. Sau đó nhìn Vương Minh Dương: “Anh có thể đừng nói lung tung nữa được không? Nếu không tôi thực sự là không về được nữa đó!”
“Yên tâm đi! Tôi là loại người đó sao?” Vương Minh Dương cười nói. Có điều đối với Lâm Phàm mà nói, người này thật đúng là loại người đó. Loại không bốc phét thì sẽ chết.
Có một công ty to như vậy mà vẫn còn nhiều thời gian nhàn nhã như vậy sao? Cứ như vậy thì làm sao có thể phát triển chứ. Có điều hắn cũng biết là công ty có người phụ trách, nếu không lương cao thuê nhiều nhân viên như vậy để làm cái gì chứ? Tất cả đều phải đợi anh ta trở về ra lệnh à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận