Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 196: Được tán thành

C’hương 196: Được tán thành
“Phó hội trưởng Quách, ông có ý kiến gì với câu nói của Lâm lão sư không?”
“Ông là Phó Hội trưởng Hiệp hội, xảy ra chuyện này là thế nào? Mọi thu chi đều phải qua sự xét duyệt của ông, sao tài chính không phục vụ cho công tác mà dùng để trang trí những thứ này?”
Mũi dùi của các phóng viên đồng loạt nhắm vào phó hội trưởng Quách.
Trong lòng phó hội trưởng Quách rất khó chịu nhưng lúc này không phải lúc xả giận, đành phải nghĩ hết cách để trả lời các vấn đề của phóng viên. Thật ra ông ấy không biết trả lời thế nào, vấn đề bên trong khá nghiêm trọng hơn nữa còn không thể giải thích được.
….
Vương Vân Kiệt từ nhà chạy đến, ông ta vẫn nhớ mãi trong lòng chuyện hôm qua, đến giờ vẫn còn tức giận, nhất là những bình luận phía dưới video càng làm ông ta nổi điên. Tất cả những chuyện này là do thằng nhóc kia gây ra, nếu không phải tại hắn ta chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Lúc bước vào khu làm việc của Hiệp hội, vài hội viên nhìn Vương Vân Kiệt thì rầm rì bàn bán.
“Lần này chắc Vương Vân Kiệt nổi tiếng rồi”
“Ha ha, nổi tiếng? Tôi thấy tai tiếng thì có, phóng viên tụ tập ở trên kia kìa, để tôi xem ông ta giải quyết thế nào.”
“Chuyến này Lâm lão sư chơi lớn thật, không chỉ nói vấn đề của Vương Vân Kiệt mà còn bới móc hết các vấn đề nội bộ của Hiệp hội ra luôn.”
“Lâm lão sư quá ngầu, tôi chịu phục, dù gì cậu ấy cũng chỉ nói sự thật thôi. Nhìn xem Hiệp hội bây giờ giống cái gì? Đáng ra phải là một nơi tràn đầy sức sống, phát huy tinh hoa văn hóa quốc gia mà giờ chả khác nào Viện Dưỡng Lão của một nhóm hội nào đấy.”
“Bớt bớt cái miệng lại, coi chừng người ta nghe được bây giờ.”
….
Vương Vân Kiệt đi đến cầu thang, cảm thấy hôm nay không khí ở Hiệp hội có vẻ không đúng nhưng cũng không nghĩ nhiều, ở cửa ra vào hiệp hội không có phóng viên nên ông ta nghĩ phóng viên chắc đã rời đi.
Khi đến hành lang, ông ta thấy choáng váng với tình huống trước mắt. Ở đó có cả đám phóng viên đứng kín mít và cái tên Lâm Phàm kia cũng đang huyên thuyên gì đó với họ.
Lâm Phàm tinh mắt nhận ra Vương Vân Kiệt thì lập tức nói: “Ông ta là Vương Vân Kiệt, mọi người có vấn đề gì có thể hỏi ông ta đi.”
Vương Vân Kiệt còn chưa kịp phản ứng đã bị một nhóm phóng viên bao vây.
Lâm Phàm mỉm cười, sau đó không thèm để ý những thứ này, bỏ đi xuống lầu. Chuyện này có thể để họ tự giải quyết, hắn không cần can dự vào làm gì. Lâm Phàm vốn không hề quan tâm đến chuyện của hiệp hội nhưng dám khi dễ học sinh của hắn là sai quá sai. Bảo ông ta xin lỗi là đã nể tình lắm rồi mà còn ra vẻ oan ức lắm ấy. Được thôi, để xem ai hơn ai, cây ngay không sợ chết đứng, ông có là mưa là bão thì tôi sợ ông chắc?
Dưới lầu.
Những Hội viên đó nhìn Lâm Phàm, dù không biết Lâm Phàm nhưng đều nể phục lòng can đảm và chủ trương dám nghĩ dám làm của hắn, đổi lại là bọn họ thì họ cũng chỉ biết im lặng.
“Lâm lão sư.”
Lâm Phàm quay lại thấy những hội viên giơ ngón cái lên, tỏ lòng kính nể. Lâm Phàm mỉm cười với họ, những thứ này chỉ là chuyện nhỏ, nói vài ba câu có thể giải quyết vấn đề. Hơn nữa không phải vu oan gì, ai sáng suốt có thể nhìn thấy được, cần gì mình phải giá họa cho người khác?
Giang Phi vội vã đuổi theo: “Lâm lão sư, chuyện này tôi ủng hộ anh, nhưng mà anh hơi nóng vội rồi.”
Lâm Phàm cười cười: “Có gì mà nóng với chả vội , mấy người không dám nói thì tôi nói. Tôi chẳng sợ gì, chỉ là có thể tôi không ở đây lâu nữa đâu.”
“Anh đừng nghĩ nhiều, anh là người do Tổng bộ ra thông báo đặc biệt mời đến, cho dù phó hội trưởng Quách bất mãn cũng không thể sa thải anh được.” Giang Phi không nỡ để Lâm lão sư rời đi, anh ta biết Hiệp hội đang thiếu những người có bản lĩnh như Lâm lão sư.
Nếu là người bình thường dám gây ra chuyện này chắc chắn sẽ bị sa thải, nhưng Lâm lão sư không giống vậy, hắn là người do Tổng bộ đặc biệt chào mời, chỉ cần Tổng bộ không lên tiếng thì phó hội trưởng Quách không dám đụng vào.
“Vậy được, bây giờ cứ để họ đau đầu xử lý chuyện này đi, tôi đi dạy mấy đứa nhỏ.” Lâm Phàm chỉ muốn trải nghiệm một chút nên không hề quan tâm, sa thải hay không cũng không quan trọng với hắn.
Giang Phi nhìn theo bóng lưng Lâm Phàm, trong lòng vô cùng bội phục. Bọn họ rất muốn ủng hộ Lâm lão sư nhưng có lòng mà không có sức. Chuyện kia không biết sẽ xử lý thế nào nhưng chắc chắn một điều hiệp hội phải bị đưa ra ngoài ánh sáng. Tuy nhiên lộ ra ngoài cũng tốt, ít nhất có thể thay đổi tác phong bây giờ của hiệp hội.

Không khí sáng sớm thật trong lành, về dần trưa thời tiết bắt đầu nóng dần lên.
Chủ đề internet gần đây rất nóng.
Bộ thông tin UC không chịu thua các chị em.
‘Cực sốc! Nguyên nhân hiệp hội sa sút có liên quan đến …’
Dân mạng bình luận:
“Ông nội thằng biên tập chạy tít, tao thấy mệt rồi nha.”
“Tui muốn đọc tin tức, không đọc bình luận đâu.”
“Cha biên tập đáng chết, viết cả ngàn chữ cho ai đọc vậy cha nội?”

Tiếng chửi mắng tràn ngập trên hot search Weibo.
“Không ngờ cái hiệp hội này thế mà dám đem tiền để hưởng thụ.”
“Người này oách quá, không sợ bị đuổi ra khỏi hiệp hội.”
“Người lầu trên thì biết cái quái gì, Lâm đại sư thiếu gì tiền, nể tình lắm mới tham gia hiệp hội đó chứ.”
“Cười xỉu up xỉu down luôn nè mấy má, xà đơn nghiêng còn có tác dụng khác à.”
“Tui chỉ thắc mắc, với hoàn cảnh này có thể tạo ra được nhân tài thế nào? Mấy ông lãnh đạo hưởng thụ cỡ này chắc trong văn phòng sung sướng lắm đây.”
“Không phải tự nhiên mà chuyện của Hàn Lục cả hiệp hội không ai dám lên tiếng đâu hen.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận