Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 425: Tương lai thật sự sẽ như vậy sao?

Lão Trương bên cạnh âm thầm kinh ngạc, ông ta biết Lâm đại sư lợi hại nhưng không nghĩ tới lại lợi hại đến như vậy.
Lâm Phàm chỉ vào Từ Đức nói: "Anh xem, bây giờ cậu bé có hai đường số phận, vậy tôi sẽ cho anh hai kiến nghị, sự lựa chọn của anh sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh tương lai của đứa bé, anh có muốn nghe hay không?"
Lần này Từ Đức lập tức gật đầu không chút do dự.
Lâm Phàm nói: "Đầu tiên, tôi có thể giúp anh trả hết nợ, từ nay về sau anh sẽ không nợ tiền người khác. Thế nhưng cậu bé sẽ cả đời không làm được gì, trở thành kẻ vô dụng trong miệng người khác, ăn rồi sống tha hóa chờ chết, sống cô độc đến sáu mươi tuổi, sau đó chết trên đường phố."
Khi nghe đoạn trước đôi mắt của Từ Đức sáng lên hy vọng, nhưng đôi mắt anh lại mở to khi nghe đoạn sau.
"Thứ hai, anh tự mình lần nữa phấn chấn lại tinh thần, cực khổ làm việc chăm chỉ hai mươi năm. Sau hai mươi năm, món nợ sẽ được trả hết mà đứa bé thì sẽ hiểu chuyện từ khi còn nhỏ, nỗ lực để thành tài và sẽ trở thành một người hữu ích cho xã hội, tương lai sống một cuộc sống mỹ mãn và anh cũng sẽ có thể tận hưởng niềm vui gia đình cho đến khi tận thọ."
"Bây giờ anh có thể chọn, hoặc tận hưởng thời gian thoải mái vui vẻ mà không nợ nần hoặc bỏ ra hai mươi năm cực khổ để có được kết quả vẹn toàn? Tất nhiên, vận mệnh của con người là vô thường, vẫn còn có nhiều lựa chọn khác. Hơn nữa, hai lựa chọn này, một cái là tốt nhất, một cái là tệ nhất, anh có thể cân nhắc cho kỹ." Lâm Phàm nói.
Năng lực bói toán quả thật nghịch thiên, thế nhưng về phần nhìn thấu tương lai mấy chục năm sau, tuy rằng đối với Lâm Phàm không khó nhưng tuyệt không chính xác. Bởi vì trong này, mỗi một lựa chọn đều sẽ thay đổi vận mệnh cho nên nói hay không nói thì về cơ bản cũng không có sự khác biệt là mấy.
Nếu thật sự có thể nhìn thấu vận mệnh của một người thì đó không phải là xem bói nữa, mà là thần thánh luôn rồi.
Điền Thần Côn nãy giờ vẫn im lặng cũng đều bị Lâm Phàm dọa sợ, ông ta hiện tại rất muốn hỏi xem đây có phải là thật hay không. Thế nhưng tình hình hiện tại khiến cho ông không thể mở miệng, ông định trước khi rời đi sẽ cẩn thận hỏi một chút.
“Hai mươi năm…” Từ Đức mở miệng, cúi đầu nhìn đứa con trai đang ôm trong lòng mình, lần này không chút do dự đáp: “Tôi chọn cái thứ hai, chịu khổ hai mươi năm đổi lấy cuộc sống bình yên hạnh phúc mỹ mãn của con trai, tất cả đều đáng, nếu mẹ của đứa bé biết được, chắc chắn cô ấy cũng sẽ rất vui vẻ thôi."
Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó trịnh trọng hỏi: "Anh tin tôi à?"
Từ Đức nhìn Lâm Phàm gật đầu: "Tôi tin."
Lúc này, Lâm Phàm mỉm cười, sau đó đứng dậy: "Tin tất có, không tin tất không có. Đời người chỉ có một lần lựa chọn. Hai mươi năm nói dài cũng dài mà nói ngắn cũng ngắn, chớp mắt một cái liền qua đi, chăm sóc cho vợ anh thật tốt nhé, lần sau chúng tôi sẽ lại tới thăm anh."
Từ Đức đứng dậy, nhìn về phía Lâm Phàm: "Lâm đại sư, tôi thật sự tin tưởng anh."
Lâm Phàm cười cười: "Tin tưởng tôi, cũng là tin tưởng chính anh, đồng thời cũng tin tưởng tương lai trong tay của anh."
Từ Đức gật gật đầu.
Trong thang máy
Điền Thần Côn hỏi: "Những gì cậu vừa nói đều là sự thật hả? Tương lai thực sự là như vậy sao?"
Lão Trương cũng rất mong chờ, ông cũng rất muốn biết nha.
Lâm Phàm cười cười: "Không thể nói, nếu nói ra rồi là mất linh ngay. Nếu anh ấy tin như vậy thì sẽ tốt lên, còn nếu anh ấy không tin thì sẽ không có."
“Ha!” Điền Thần Côn sắc mặt trắng bệch nói cũng như không nói, giống hệt trước kia xem bói lừa người nhưng lần này là lừa gạt cao cấp hơn mà thôi.
Chẳng qua Điền Thần Côn trong lòng cũng có nhận định, tin chắc đây nhất định chính là tương lai.
Lâm Phàm lấy ra thẻ ngân hàng của mình: "Đây, lấy ra hai vạn, số tiền này sẽ được khấu trừ vào tiền lương của ông."
“A, tại sao lại trừ lương của tôi?” Điền Thần Côn thoáng cái tâm tình vui vẻ lên không ít, thế nhưng nghĩ đến cảnh tiền bị trừ vào lương của mình, trong lòng lại đau nhói.
Lâm Phàm nhìn Điền Thần Côn: "Tôi nói ông nghe, người tốt không dễ làm, muốn làm người tốt thì phải trả giá, chẳng qua chuyện lần này tôi tặng cho ông một like. Về sau khi cửa hàng được sữa chửa xong tôi sẽ tăng lương cho ông."
Điền Thần Côn cười toe toét: "Cũng không tệ lắm, tuy nhiên nếu bắt nạt tôi, một ông già sắp bước xuống lỗ thì thật sự là quá vô lương tâm đấy."
Bệnh viện.
Từ Đức đứng thẫn thờ thật lâu không nhúc nhích, Đông Đông trong lòng anh ta đã tỉnh lại: “Cha, Đông Đông không xin ăn đâu, nhưng mà Đông Đông có thể học.”
Nhìn con trai trong lòng mình, trên mặt Từ Đức lộ nét vui vẻ: “Không cần học, về sau chúng ta sẽ học chữ.”
Đông Đông cười vui vẻ: “Đông Đông sẽ biết chữ, Đông Đông sẽ viết chữ Hán.”
Từ Đức kiềm nén xúc động muốn khóc, giống như Lâm đại sư từng nói, bất kể vì mình hay vì Đông Đông, bản thân mình phải tỉnh lại. Không thể tiếp tục bi quan như thế, đợi đến khi đưa vợ đi rồi thì tập trung kiếm tiền, trả hết nợ, nuôi dạy Đông Đông nên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận