Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1091: Bẻ cua cũng nhanh quá rồi đó

Răng rắc!
Răng rắc!
Bỗng nhiên Trần Hà phát hiện tay phải của ông ta đã tốt lên, hơn nữa thương thế trên người cũng đã chuyển biến tốt nên lập tức cười ha hả: “Mày sợ rồi chứ gì, có phải mày biết sợ rồi không, tao cho mày biết cho dù làm vậy cũng vô dụng, Trần Hà tao đã nhớ kỹ rồi.”
“Nghĩ gì thế?” Lâm Phàm liếc ông ta: “Đừng nghĩ quá nhiều, đợi lát nữa ông sẽ biết.”
Trần Hà sững người, không hiểu rõ hắn nói vậy là ý gì, nhưng không bao lâu sau ông ta cũng đã hiểu ngay.
Rắc rắc!
Á!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cánh tay lại trật khớp, so với bị Vương Minh Dương đánh đập còn đau đớn hơn nhiều, loại đau đớn này hoàn toàn không phải con người có khả năng chịu nổi.
“Dừng tay, dừng tay lại cho tao.” Trần Hà rống lên, trong mắt lóe lên vẻ hoảng sợ.
Vương Minh Dương đứng ở một bên nhìn mà giật cả mình, khi nào lão Lâm lại biết cách chơi như thế chứ.
Vả lại tiếng kêu này, thật đúng là làm cho người ta phải dựng tóc gáy.
Quá mẹ nó kinh khủng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tất cả mọi người ở nơi này đều đổ mồ hôi như tắm, đồng thời cũng đã quen dần với tiếng kêu bi thảm của Trần tổng. Trật khớp, nắn lại, lại trật khớp rồi lại nắn lại cứ thế tiếp diễn và có vẻ như sẽ mãi không ngừng nghỉ.
Vương Minh Dương toát ra mồ hôi lạnh: “Tử Nhạc, anh có hơi sợ.”
Hứa Tử Nhạc gật đầu: “Minh Dương, em cũng sợ, anh Lâm ác thiệt đấy.”
Trần Hà không ngừng kêu thảm, cả người mơ mơ màng màng, toàn thân ướt như chuột lột, loại đau đớn này hành hạ ông ta đến nỗi sắp hỏng mất.
“Đại ca! Đừng, đừng làm nữa, thật sự đừng làm vậy nữa. Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi…”
“Á!”
Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lâm Phàm nhìn Trần Hà: “Biết sai rồi à?”
Trần Hà lập tức gật đầu: “Tôi thật sự biết sai rồi, đừng làm nữa, tôi chịu không nổi, tôi sẽ điên lên mất.”
Ông ta không còn biết mình đã phải trải qua cơn đau này bao nhiêu lần rồi nữa, ông ta chỉ cảm thấy mình sẽ lên cơn đau tim mất thôi.
Một cảm giác sợ hãi sâu sắc tràn ngập trong lòng Trần Hà, nếu trước đó là không phục là muốn báo thù thì bây giờ suy nghĩ này đã bị ném ra sau đầu. Thay vào đó chính là chỉ muốn rời khỏi Thượng Hải càng sớm càng tốt, rời khỏi nơi đã làm cho ông ta hoảng sợ tột cùng này.
Lâm Phàm gật gật đầu, hắn vỗ bả vai Trần Hà: “Tôi cũng không phải là người không biết nói lý lẽ, cũng không thích sử dụng bạo lực, nhưng con người ông quá ngạo mạn rồi. Tử Nhạc là em dâu của tôi, ông nói xem ông đánh cô ấy, có phải đã sai rồi hay không?”
Trần Hà cúi đầu rồi nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc: “Sai, là tôi đã sai.”
“Nghe nói ông ở phương Bắc lợi hại lắm nhỉ, vậy khi về lại phương Bắc rồi thì có muốn báo thù hay không?” Lâm Phàm bình tĩnh hỏi.
Trần Hà lắc đầu như giã tỏi: “Không báo thù, thật sự không báo thù. Chuyện ngày hôm nay là do tôi sai, tôi không nên bắt cô ấy tiếp rượu, tôi không nên lợi dụng cô ấy.”
Khi nỗi sợ hãi đã đạt đến trình độ nhất định, vậy thì sẽ chuyển biến thành nỗi ám ảnh.
Nếu tên Trần Hà này thật sự muốn báo thù, mặc dù Vương Minh Dương sẽ không sao cả nhưng Hứa Tử Nhạc thì không thể nói chắc chắn được, trừ phi không đi ra phương Bắc, nhưng điều này sao có thể chứ?
Chắc chắn không có khả năng.
“Nhìn tôi.” Lâm Phàm lên tiếng.
Trần Hà ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Lâm Phàm, mà Lâm Phàm cũng nhìn thấu được trong lòng Trần Hà thế nào rồi, cùng lúc đó quay đầu lại nhìn về phía Hứa Tử Nhạc. Sau này sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, trong lòng hắn cũng thả lỏng lại rồi sờ sờ đầu Trần Hà: “Biết thức thời là tốt, tôi cũng tin tưởng ông chịu thiệt lần này xong thì cũng có thể nhớ lâu một chút.”
“Vâng, vâng.” Trần Hà gật đầu.
Lâm Phàm cười cười rồi duỗi lưng: “Đúng là có hơi đói, Trần tổng đi ăn cơm đi. Hôm nay là ngày đóng máy tốt lành, cũng không thể chỉ mới tiến hành được một nửa thì mọi người lại đi hết sạch được.”
“Nhân viên phục vụ, thêm hai bàn đồ ăn.”
Đám người đạo diễn Kim cũng lơ tơ mơ cả lũ, bọn họ không ngờ Trần tổng thật sự thua thiệt. Hơn nữa nhìn vẻ mặt của ông ta không phải chỉ là sợ bình thường mà là đã sợ tới mức sinh ra bóng ma tâm lý luôn ấy chứ.
“Vương tổng, Lâm đại sư, mời ngồi.” Đạo diễn Kim và một nhân viên đoàn làm phim nhanh chóng nhường vị trí ra cho họ, không dám vô lễ.
Lâm Phàm cười xua tay: “Không cần đâu, mọi người ngồi xích lại một chút là được rồi. Đến nào, hôm nay là ngày đóng máy tốt lành nên không thể chỉ vì việc của tôi mà ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người được chứ.”
Vào lúc này, Lâm Phàm cười nói: “Các vị, đừng căng thẳng, Lâm Phàm tôi rất có tình yêu thương bao la bát ngát. Hy vọng mọi người đừng sợ, chúng ta ăn cơm nhé.”
Trong lòng những nhân viên trong đoàn phim rất muốn chửi thề, nếu như vậy mà gọi là có tình yêu thương thì mới là gặp quỷ á.
Bạn cần đăng nhập để bình luận