Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 260: Sau hy vọng là tuyệt vọng

Lâm Phàm cười tươi, người ta thường nói làm việc tốt chẳng cần để lại tên, lúc này hắn nên rút lui. Tuy nhiên, ngay lúc hắn xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng có một tiếng hét xé lòng vang lên.
Đó là tiếng thét của người mẹ trẻ kia. Không phải cửa đã được mở ra rồi sao? Sao vẫn còn đau khổ như thế?
Lâm Phàm quay phắt đầu sang nhìn, có điều cái nhìn ấy khiến Lâm Phàm hoàn toàn sửng sốt.
“Cái khỉ gì thế này? Rốt cuộc căn phòng này cất giấu bao nhiêu báu vật mà một cánh cửa chưa đủ, còn có thêm một cửa nữa thế này?”
Giờ phút này, không chỉ Lâm Phàm sững sờ mà ngay cả cảnh sát xung quanh lẫn thầy Vương đều há hốc mồm.
Thầy Vương vừa nhìn thấy khóa của cánh cửa này thì mặt mày lập tức tái mét: “Đây là khóa cửa vân tay không có lỗ, hơn nữa còn là loại không có thiết bị điều khiển từ xa, không có mật khẩu, phải có vân tay của chủ mới mở ra được.”
Cảnh sát: “Mở loại cửa này phải mất bao lâu?”
Thầy Vương: “Không mở được, trừ khi phá cửa. Nhưng đây là cửa đồng, không có dụng cụ thì hoàn toàn không thể mở được.”
Tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng bao trùm lên tất cả mọi người nơi đây.
Cảnh sát lập tức tóm lấy Lâm Phàm, gửi gắm mọi niềm hy vọng vào hắn.
Dù đúng là thầy Vương tâm phục khẩu phục Lâm Phàm nhưng đối với loại khóa vân tay không lỗ này, đây không phải vấn đề kỹ thuật nữa mà vốn dĩ là không có cách mở.
Đối với bất kỳ thợ mở khóa nào, chỉ cần có lỗ thì không cửa nào không mở được, nhưng bây giờ loại khóa cửa này thì chẳng có lấy một cái lỗ nào. Cho dù bạn có bản lĩnh xuất sắc thế nào đi chăng nữa thì cũng vô ích thôi.
Người mẹ trẻ nghe thấy mấy câu này thì ngồi sụp xuống.
Vốn dĩ cô ấy tràn trề hy vọng khi cánh cửa đã được mở ra, nào ngờ lại nhìn thấy một cánh cửa khác, trong lòng cô ấy lập tức bị nỗi tuyệt vọng khôn cùng bủa vây.
Mặc dù kỹ năng thợ mở khóa của bách khoa toàn thư lợi hại nhưng khi gặp phải vấn đề nan giải chân chính thì cũng cần thời gian để giải quyết.
"Cho tôi xin mười phút."
Đây là khoảng thời gian Lâm Phàm nắm chắc nhất. Khóa cửa vân tay không có lỗ như những ổ khóa bình thường khác, nếu như có lỗ thì bất kể là cửa gì cũng mở được, nhưng loại khóa này thật sự rất khó để mở, dù có là thợ mở khóa tài năng nhất thì chắc gì đã mở được.
Mở loại khóa cửa vân tay không lỗ này trong vòng mười phút là một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, kể cả thầy Vương cũng tỏ ra khó tin sau khi nghe thấy câu này.
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép kéo dài quá mười phút. Có lẽ mười phút sau, cửa được mở ra thì đứa bé đang bị treo lủng lẳng trên khung cửa sổ phòng hộđã bị nghẹt thở rồi.
Cảnh sát: "Phải làm sao đây? Mười phút sao mà kịp!"
Thầy Vương lặng thinh không nói gì, ông ta chẳng giúp ích được gì cả.
Người mẹ trẻ nôn nóng bật khóc, níu lấy Lâm Phàm: "Xin anh hãy cứu con tôi!"
Các bác sĩ và người dân xung quanh đều lắc đầu thở dài. Xem ra đã hết cách rồi, trong vòng mười phút có thể xảy ra rất nhiều chuyện, thậm chí một sinh mạng đang đứng bên bờ sinh tử cũng có thể sẽ rơi xuống vực sâu.
Cảnh sát vỗ vai Lâm Phàm: "Cứ cố gắng hết sức đi, chúng tôi đều hiểu mà."
Bọn họ đều biết chuyện này không thể trách được ai, chàng trai trước mặt này đã làm hết sức rồi. Khi cánh cửa đầu tiên được mở ra, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi cánh cửa thứ hai xuất hiện, tất cả mọi người đều rơi vào tuyệt vọng.
Với tình hình bây giờ, cho dù cuối cùng mở khóa được thì e rằng cũng không kịp.
Hắn không phải Bồ Tát nhưng chuyện đã đến nước này, hắn đành cố gắng trong khả năng cho phép thôi.
Lâm Phàm lùi lại mấy bước: "Phiền mọi người lùi ra sau giúp tôi."
Các cảnh sát và những người khác không biết chàng trai trước mặt muốn làm gì, nhưng bây giờ tất cả đều gửi gắm hy vọng vào người trẻ tuổi này nên cũng tránh ra.
Thầy Vương cầm túi xách để trước cửa lên.
Bác sĩ và người dân xung quanh nhìn người trẻ tuổi đang đứng ở cửa, không biết hắn đang định làm gì.
Nếu không kịp mở khóa thì dùng biện pháp mạnh vậy.
Lâm Phàm đứng tại đó, hít sâu một hơi, gân cốt toàn thân phát ra tiếng lốp bốp vang dội.
Máu lưu thông làm cả cơ thể nóng dần lên.
Những người xung quanh hốt hoảng kêu lên, âm thanh này dường như truyền đến từ cơ thể người trẻ tuổi trước mặt. Nhưng họ cũng không biết âm thanh ấy rốt cuộc là như thế nào.
Lâm Phàm giẫm hai chân xuống đất, ngón chân nâng lên, hai tay đan vào nhau và gầm lên một tiếng như sấm rền hổ gào. Người hắn cử động mãnh liệt, sức mạnh và tốc độ đều đạt đến đỉnh điểm vào lúc này.
Ầm!
Hắn vỗ hai tay lên cửa đồng, một âm thanh nặng nề truyền ra, khung cửa chợt rung lên dữ dội, bụi trắng trên tường rơi xuống. Trên cánh cửa đồng đã có dấu hiệu lõm vào, giống như là bị đập.
Ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều sững sờ như nhìn thấy quỷ.
Kể cả người mẹ trẻ đang sốt ruột khóc thút thít kia cũng ngây ra như phỗng.
Sau khi tung một chưởng, Lâm Phàm hơi lùi về phía sau, tay hơi run, lòng bàn tay đỏ bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận