Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 265: Ông chủ nhỏ đóng cửa nghỉ phép

Một người dân hỏi Điền Thần Côn: "Có phải ông chủ nhỏ đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Điền Thần Côn: "Không có chuyện gì, chỉ là bị thương ở tay nên cần tĩnh dưỡng một thời gian.
Dân chúng xung quanh: "Ông chủ nhỏ là một đại sư, sao cậu ấy có thể bị thương cơ chứ?"
Dân chúng xung quanh: "Đúng vậy, không phải đang lừa chúng tôi đấy chứ."
Điền Thần Côn nhíu mày, cảm giác đám dân cư này đúng là vô lý nha, tay Lâm Phàm vốn đã bị thương, huống hồ cho dù không bị thương thì chẳng lẽ không được nghỉ ngơi hay sao?
Dân chúng xung quanh: "Đừng để ý đến những người này. Chẳng biết mẹ nó có tật xấu gì, nếu như ông chủ nhỏ bị thương, vậy thì khẳng định phải dưỡng thương thật tốt mới đúng. Có một tuần thôi mà, chúng tôi đợi được.”
Điền Thần Côn cười cười, may mắn trong số đông vẫn có không ít người vẫn còn lý trí, nếu như đều giống như những người dân kia vậy thì thật sự rất đáng buồn.
"A!"
"Mọi người nhìn này! Nhân vật trên tin tức này không phải là ông chủ nhỏ sao?"
"Hả? Để tôi nhìn xem! Đúng rồi, đúng rồi! Chuyện cứu đứa trẻ này hình như là ở gần chỗ chúng ta đấy."
“Mẹ nó, cái này quá mạnh mẽ rồi! Mấy người xem, cánh cửa này bị đánh sập nhẹ nhàng như vậy."
Dân chúng bàn tán sôi nổi, sau đó tạm dừng video. Trong hình ảnh chính là gương mặt của ông chủ nhỏ, mọi người nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng xác định đây chính là ông chủ nhỏ.
Dân chúng đưa ánh mắt nhìn về phía Điền Thần Côn, dường như là đang hỏi xem có phải hay không.
Điền Thần Côn ngậm điếu thuốc, ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Chính là ông chủ nhỏ trong miệng mọi người. Không phải đây là cứu người sao, cánh cửa kia quá khó mở, thời gian lại gấp nên phải lấy tay mở cửa. Cánh tay này cũng bị thương rồi, sưng như củ cải, hắn sợ mất mặt cho nên tạm thời không đến cửa tiệm."
“Mọi người không biết đấy thôi, bác sĩ ở bệnh viện nói may mắn là nó vẫn ổn định, nếu không chỉ sợ là cánh tay này sẽ bị phế đi thôi, haizzz…”
Điền Thần Côn tỏ vẻ rất đúng chỗ, gương mặt vô cùng đau lòng, nhưng những lời phía sau đều là bịa đặt.
Người dân xung quanh há to miệng, rất kinh ngạc.
Chuyện này bọn họ biết, nhưng khi đó người vây xem quá nhiều, bọn họ căn bản không biết ông chủ nhỏ cũng đi theo, càng không biết ông chủ nhỏ chính là người mở ra cánh cửa đó.
Dân chúng xung quanh: "Mấy người nhìn xem, ông chủ nhỏ người ta đây là vì cứu người mà bị thương ở tay, còn suýt chút nữa bị phế đi. Ngược lại mấy người còn còn nói ông chủ nhỏ người ta huênh hoang, tôi không nghĩ là tâm tư mấy người sao lại đen tối như vậy, có thể nghĩ xấu người khác như thế?"
Dân chúng xung quanh: "Chuyện hôm qua tôi cũng có mặt tại hiện trường, tình huống lúc đó khẩn cấp lắm. Đầu của đứa nhỏ bị kẹt trong cửa sổ chống trộm, nếu trễ thêm tí nữa chắc chắn sẽ nghẹt thở, không nghĩ tới lại là ông chủ nhỏ cứu đứa nhỏ kia. Tôi nghe nói gia đình kia rất muốn tìm ông chủ nhỏ để trực tiếp cảm ơn ông chủ nhỏ đó.
Những người dân lúc đầu còn hoài nghi Lâm Phàm bây giờ đều lộ vẻ xấu hổ.
"Thì ra là như vậy, hóa ra là hiểu lầm ông chủ nhỏ."
Một số người dân cúi đầu, mọi việc vừa mới nói ra đã làm cho bọn họ rất hối hận, cảm giác quá mất mặt. Ông chủ nhỏ người ta làm chuyện tốt, bản thân còn bị thương, thế mà bọn họ còn nói ông chủ nhỏ người ta huyên hoang, thật sự là rất có lỗi với ông chủ nhỏ.
......
Ở trung tâm mua sắm.
Lâm Phàm nhìn quần áo trước mặt, rất hài lòng gật đầu: "Cái này không tệ, mặc vào khẳng định trẻ hơn mấy tuổi."
Nhân viên bán hàng ở một bên phì cười một tiếng: "Anh đẹp trai, nếu anh còn trẻ hơn nữa thì có thể tham gia thi đại học rồi đấy.”
Lâm Phàm cười một cái: "Lấy mấy thứ này đi.”
Nhân viên bán hàng thuận tiện đóng gói quần áo, khi thanh toán, đeo găng tay không dễ lấy tiền ra. Lâm Phàm cởi bỏ găng tay ra, bàn tay mập mạp béo múc kia vừa xuất hiện, toàn bộ nhân viên bán hàng đều sợ hãi.
Lâm Phàm chú ý tới ánh mắt đồng tình của nhân viên bán hàng, nhất thời vội vàng giải thích: "Người đẹp à, cô đừng nghĩ lung tung, tay này của tôi trở thành như vậy là có nguyên nhân."
“Ừm ừm." Nhân viên bán hàng gật đầu, tỏ vẻ rất hiểu.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, quên đi, giải thích làm gì chứ? Hắn có cảm giác càng giải thích càng phức tạp. Nhưng so với ngày hôm qua đã tốt hơn một chút, ít nhất là đã bớt sưng.
Ở trên mạng.
"Ai có thể nói cho tôi biết, có phải đây là đã thêm hiệu ứng đặc biệt gì hay không?"
"Hiệu ứng đặc biệt cái rắm ấy, không thấy đây là chuyên mục tin tức sao?"
"Tốc độ mở khóa quá nhanh, nhất là đoạn đập cửa cuối cùng kia thật sự đáng sợ."
"Đúng vậy, phải có sức mạnh thế nào mới có thể làm được điều đó chứ?"
"May mắn mà cứu được đứa nhỏ, cần phải khen ngợi anh chàng này."
"Bội phục, thật sự quá bội phục."
"Chờ một chút, mọi người có chú ý tới tình huống bên trong không?"
"Khóa Nguyệt Mã!"
“Cửa điện tử có vân tay của Đế Hổ!”
"Đang có mấy minh tinh nổi tiếng làm người đại diện cho hãng này, còn có hàng trăm thợ mở khoá chuyên nghiệp không mở được, tiền thưởng là hai trăm vạn."
"Khóa Nguyệt Mã, năm trăm phút...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận