Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1032: Thử kiến thức võ hiệp

"Không cần đi, vị kia là Lâm đại sư, các cậu ở chỗ này chờ tôi."
Ở trước mặt người khác, Lục Ly rất lãnh đạm mà kiêu ngạo, cả người ngập tràn khí tức tổng tài bá đạo. Mà loại khí thế này đúng là không phải người bình thường có khả năng có được.
Nếu như không phải Lâm Phàm nhìn thấy bộ mặt thật của Lục Ly, hắn thật sự có thể bị đối phương lừa gạt.
Vẻ mặt Lục Ly tràn ngập ý cười, nói: "Lâm đại sư, sao anh lại tới đây? ”
"Tôi muốn hỏi thăm một người từ anh, xem anh biết bao nhiêu." Lâm Phàm hỏi.
Lục Ly tự tin cười: "Anh hỏi đi, chỉ cần là người có chút địa vị thì tôi đều biết, nếu là mấy người thấp bé bình thường thì cũng không lọt vào mắt tôi.”
Lâm Phàm không nói vấn đề, mà nhìn đối phương: "Anh có thể bình thường một chút được không, còn giả vờ với tôi sao?”
"Toát mồ hôi!" Lục Ly có chút xấu hổ, sau đó cười nói: "Anh Lâm, anh hỏi đi, không phải tôi đang ở trước cửa tập đoàn sao, bị người ta nhìn thấy không tốt lắm đâu.”
"Mã Mục Phong ở Thanh Châu, anh có biết tên này không?" Lâm Phàm hỏi.
Nghe được cái tên này, Lục Ly sửng sốt: "Anh Lâm, ý anh không phải là Mã Thanh Châu đấy chứ. ”
"Đúng, chính là Mã Thanh Châu."
Nhìn bộ dáng này của Lục Ly, hiển nhiên là biết đối phương. Hơn nữa từ trong ánh mắt này của anh ta hắn cảm giác Mã Thanh Châu này hình như thật đúng là có năng lực. Dù sao người có thể làm cho Lục Ly cảnh giác, cũng không nhiều lắm.
Ở Thượng Hải, Lục gia chính là tập đoàn đứng đầu, cho dù là Vương Minh Dương cũng không sánh bằng.
Lục Ly lấy ra hai điếu thuốc, đưa cho Lâm Phàm một điếu, còn tự mình châm cho Lâm Phàm.
Đám vệ sĩ đang chờ đợi nhìn thấy một màn này, sóng gió cuộn trào trong lòng.
Sao có thể được? Giám đốc Lục còn tự mình châm thuốc cho người khác sao?
Hơn nữa còn cười tươi như vậy.
Điều này trong mắt bọn họ, đó tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Giám đốc Lục là ai cơ chứ? Đây chính là người nhà của tập đoàn Lục thị, giá trị bản thân cao dọa người, vô số người nhìn thấy anh ta đều phải gọi baba.
......
"Mã Thanh Châu tôi biết, đó là kẻ rất có năng lực ở Thanh Châu, tôi đã gặp ông ta một lần, là người khôn ngoan, quan hệ khá phức tạp. Một số lãnh đạo Thanh Châu nhìn thấy hắn đều phải gọi hắn một tiếng “Mã gia”, nghe nói phía sau có chỗ dựa rất vững chắc. Anh Lâm, anh sẽ không có kết thù gì với người này đấy chứ?" Lục Ly hỏi.
Lâm Phàm tự hỏi, xem ra tên này thật đúng là trâu bò.
Lục Ly thấy Lâm Phàm không nói gì, cho rằng có kết thù: "Nhưng cũng không sao, chỉ cần anh ở Thượng Hải thì hắn không dám làm gì, hắn cũng chỉ có thể ở Thanh Châu mà đắc ý thôi. Thượng Hải là một nơi rất đặc biệt, dù sao cũng là một thành phố cấp quốc tế, hắn ta cũng không thể muốn thích làm càn là có thể làm gì ở đây được.”
"Lời này có ý gì?" Lâm Phàm tò mò nói, ở Thượng Hải có thứ gì khủng khiếp lắm sao?
Lục Ly cười nói: "Thượng Hải là thành phố trung tâm quốc gia, GDP cao nhất lại có cảng quốc tế đệ nhất Châu Á. Mã Thanh Châu ở Thanh Châu một tay che trời, anh bảo hắn đến Thượng Hải che trời thử xem. Không đến hai ngày, chết cũng không biết chết như thế nào. Ở chỗ này không ai dám một tay che trời, cho dù là Lục gia tôi cũng phải thành thật, giữ phép tắc làm ăn, đây là quy củ không cho phép người khác xen vào.”
Hóa ra là như vậy!
"Nhưng Mã Thanh Châu kia đúng là không dễ chọc, tôi ở Thượng Hải tôi không sợ hắn. Thế nhưng nếu đi Thanh Châu, cho dù là Lục gia tôi cũng phải ổn định một chút mới được."
Đây là câu đánh giá cuối cùng của Lục Ly.
“Anh Lâm đi vội thế, sao không ngồi xuống một lát?” Lục Ly nói lớn.
Lâm Phàm xua tay, nói: “Không cần, cảm ơn anh nhiều.”
Lục Ly cười, đáp: “Anh khách sáo rồi, anh chính là ân nhân cứu mạng của tôi, nhưng nói thật, nếu anh gặp phải chuyện gì thì có thể tới tìm tôi.”
“Ừm, được, tôi đi đây.” Lâm Phàm xoay người rời đi.
Nhưng sau khi Lâm Phàm rời đi, vẻ mặt Lục Ly đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng lạnh lùng, chỉ khi tỏa ra khí thế tổng tài bá đạo mới khiến nhân viên sợ hãi anh ta.
Đương nhiên, nếu như không phát sinh sự kiện bắt cóc lần đó, cho dù là Lâm Phàm cũng nhìn không ra Lục Ly lại che giấu kỹ như vậy.
Gặp chuyện thì sợ như chuột.
......
Sau khi rời khỏi chỗ Lục Ly, hắn cũng không vội vã trở về phố Vân Lý mà là đi tới ngoại ô Thượng Hải, tìm một nơi nào đó không có người ở.
Từ sau khi bốc được được kiến thức võ hiệp phân loại lớn, hắn còn chưa thử xem nó rốt cuộc như thế nào.
Nhưng điều khiến cho Lâm Phàm kinh ngạc chính là, hiện tại cho dù hắn không nhìn phía sau thì cũng có thể cảm nhận được động tĩnh. Hơn nữa thứ này rất huyền diệu, giống như năng lực cảm thụ bao phủ xung quanh, hắn đều có thể cảm nhận được từng cành cây ngọn cỏ.
Thứ này rất kỳ quái, cũng không thể nói rõ rốt cuộc nó là cái gì.
Chẳng lẽ vì thực lực quá mạnh, hắn không còn là con người nữa sao?
Hắn đứng một chỗ, hít sâu một hơi, cỏ dại xung quanh như bị một lực lượng nào đó dẫn dắt, rung lên xào xào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận