Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 416: Tìm tôi làm gì

Lâm Phàm cũng chưa từng gặp hai mẹ con nhà này, có điều ngẫm lại cũng đúng. Bản thân hắn mỗi ngày đều tám, chín giờ mới ra ngoài, tận tối muộn mới quay về nên không chạm mặt là điều bình thường.
"Tôi thấy nhóc con hình như rất mệt, hiện tại áp lực học tập lớn đến vậy sao? Lúc này đã gần mười rưỡi rồi." Trước đây Lâm Phàm rất chống đối việc học, nhưng cũng không cảm thấy quá mệt, mỗi ngày tầm chín mười giờ tối đã lên giường đi ngủ.
Người phụ nữ: "Ôi! Mệt cũng đành chịu. Bây giờ mà không đi học thêm sẽ không so được với con nhà người ta."
Lâm Phàm cười nói: "Cũng không nhất thiết phải đi học thêm, lên lớp chịu học nghiêm túc một chút là đủ rồi."
Người phụ nữ lắc đầu: "Không đủ đâu! Hiện tại không có giáo viên nào dạy kiến thức trọng tâm ở trên lớp cả, cơ bản đều phải đến nhà giáo viên học thêm mới được nghe giảng một ít nội dung trọng điểm. Nếu không đi học thêm thì sẽ không theo kịp kiến thức trên lớp. Mấy đứa nhỏ khác được đi học thêm sẽ biết, còn những đứa không học thêm chắc chắn sẽ không học được."
Lâm Phàm lắc đầu: "Loại tình trạng này mọi người nên phản ánh với lãnh đạo nhà trường."
Người phụ nữ: "Làm vậy cũng không được! Như vậy thì phản ứng còn tệ hơn nữa, về sau đứa nhỏ này khó có thể ở lại trường học, các phụ huynh khác cũng sẽ tức giận. Lần trước tôi nghe nhóc con kể lại, có một phụ huynh không chịu được tình trạng này nên đã phản ánh với lãnh đạo. Sau đó giáo viên không có chuyện gì, đứa bé kia lại bị mọi người xa lánh, còn có một vài vị phụ huynh khác đến nhà phụ huynh kia gây sự, bảo cô ta chớ xen vào việc của người khác. Con cô không học thêm là chuyện của cô, đừng ảnh hưởng tới bọn họ. Cậu nói xem, sao có thể làm vậy được chứ?"
Nhóc con ngẩng đầu lên: "Mẹ! Chúng ta nên ngăn chặn chuyện này. Điều kiện của gia đình bạn đó vốn không tốt, cũng không muốn đi học thêm. Sau đó giáo viên không thèm quan tâm đến bạn ấy nữa. Cuối cùng không còn cách nào đành phải đi học thêm. Con phát hiện bạn ấy thường xuyên khóc, kể việc cha mẹ rất cực khổ nhưng bạn ấy không dám nói ra."
Người phụ nữ xoa đầu nhóc con: "Con biết thì biết chứ đừng nói ra. Sau khi trở về mẹ chuẩn bị đồ ăn khuya cho, con đọc sách một lúc rồi đi ngủ."
Nhóc con ỉu xìu: "Ôi! Con muốn đổi lớp! Chỉ có giáo viên lớp con như vậy, giáo viên của những lớp khác không hề có tình trạng này. Con đã hỏi qua rất nhiều người."
"Chuyển lớp đâu có dễ vậy? Trường của con là trường điểm, cha mẹ đã bỏ ra rất nhiều quan hệ mới đưa con vào được. Nếu con không cố gắng học cho giỏi thì sẽ phụ lòng của cha mẹ đó." Người phụ nữ nói.
Nhóc con thở dài: "Con biết rồi, con vẫn chăm chỉ học mà."
"Ừ, như vậy mới ngoan."
Thang máy đến.
Lâm Phàm không nói nữa, cảm thấy chuyện này cũng là bất đắc dĩ, hơn nữa tình trạng này cũng không phải ít. Mặc dù các ban ngành liên quan đã có cải cách, có quy định. Thế nhưng phía trên có chính sách thì dưới có đối sách, rất khó ngăn chặn.
Nói đến chuyện này, Lâm Phàm cũng nhớ tới tình huống khi hắn còn đi học.
Không biết những lãnh đạo kia đi lên bằng cách nào, mở ra kế hoạch thí điểm giáo dục gì đó. Tìm vài trường học thử áp dụng cải cách giáo dục, học sinh khi đó rất khổ, bị bắt trở thành vật thí nghiệm. Thí nghiệm thành công còn đỡ, thí nghiệm mà thất bại thì coi như uổng công.
Chẳng khác nào bia đỡ đạn.
Khi đó Lâm Phàm còn phàn nàn, nhưng không thảo luận thành công. Họ vẫn tiếp tục quảng bá, nhất định phải thí điểm, cũng không biết não tên đó phát triển như thế nào.
Đến tầng lầu.
Lâm Phàm gật đầu với hai mẹ con, đây cũng là lần thứ hai hắn gặp mặt hàng xóm.
Ngày hôm sau!
Đing đing!
Chuông điện thoại vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, là Giang phi đã lâu không liên lạc, hắn lập tức nhận điện thoại.
Giang Phi: "Hội trưởng Lâm..."
Sau đó lại im lặng.
Lâm Phàm yên lặng rồi nói: "Lão Giang, gọi lại lần nữa xem, trước giờ chưa được nghe ai gọi tôi như vậy đấy."
Đầu bên kia điện thoại Giang Phi hơi sững sờ, sau đó cười nói: "Hội trưởng Lâm..."
Lần này giọng điệu kéo dài hơn trước, Lâm Phàm nghe thấy cũng rất thoải mái, ngay cả chữ "phó" cũng bị gạt bỏ.
Lâm Phàm: "Lão Giang gọi điện cho tôi sớm như vậy có chuyện gì sao?"
Giang Phi ngây người, nhìn vào đồng hồ: "Cũng đâu còn sớm, tám giờ rưỡi rồi. Anh vẫn nhớ Hàn Lục chứ? Anh ta vừa đến hiệp hội của chúng ta nói muốn tìm anh."
Lâm Phàm sửng sốt: "Tìm tôi hả? Tìm tôi làm gì?"
Giang Phi: "Không biết! Chúng tôi có hỏi nhưng anh ta không chịu nói. Mới đầu chúng tôi còn tưởng anh ta đến đánh nhau, sau đó anh ta mới nói không phải, anh ta tới là để tìm anh."
Lâm Phàm không nghĩ ra Lục Hàn đến tìm hắn làm gì: "Được rồi! Anh nói anh ta chờ một chút. Tôi đến ngay."
Nếu không phải Giang Phi nhắc đến, hắn đã quên mất người này. Trước đây lúc võ thuật Trung Hoa ầm ĩ, Hàn Lục chính là nhân vật chính. Sau đó anh ta bị hắn đánh bại quá dễ dàng nên đã mai danh ẩn tích, không ngờ bây giờ lại xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận