Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 998: Thường Hải Ca mừng phát khóc

Lâm Phàm bước tới trước mặt Thường Hải Ca, vỗ vỗ vai anh ta hài lòng nói: “Biết sai có thể sửa là tốt rồi cái chân này của cậu cũng không phải là khó chữa gì.”
Đến lúc này, Thường Hải Ca như sắp khóc, anh ta cuối cùng cũng nghe được tin tức khiến bản thân mình vui vẻ trở lại.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn thẻ ngân hàng trên bàn: "Anh cứ cất cái thẻ ngân hàng này đi.”
Nhưng mà Thường Hải Ca là loại người không biết tốt xấu kia sao, anh ta vội vàng xua tay: "Lâm đại sư, thẻ này tôi sẽ không nhận lại. Tôi biết anh coi tiền tài như cỏ rác nhưng tôi biết anh tiếp nhận một viện phúc lợi trẻ em, bình thường tôi chưa từng làm chuyện tốt, lần này coi như nhờ anh giúp đỡ những đứa nhỏ kia hộ tôi."
“Cái này...." Lâm Phàm suy nghĩ một chút.
Mấy ông chủ cửa hàng xung quanh cũng mở miệng nói: "Ông chủ nhỏ, cậu cứ nhận đi, chàng trai này cũng không tệ lắm, cũng có lòng nữa."
“Đúng vậy, bây giờ viện phúc lợi trẻ em là một nỗi lo lớn, cũng cần có kinh tế hỗ trợ."
"Lần trước bán tranh gây quỹ cậu đã quyên góp tiền thừa ra ngoài, về sau viện phúc lợi chắc chắn còn cần dùng đến tiền, số tiền này cũng giải quyết được một số chuyện."
Lâm Phàm gật đầu: "Vậy thì tôi nhận, tấm lòng của anh, tôi sẽ chuyển cho bọn nhỏ.”
Đây chính là mười triệu, không thu thì phí.
Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm bỏ thẻ ngân hàng vào túi thì hâm mộ muốn chết
Tiền này cũng dễ kiếm quá rồi.
Thường Hải Ca thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng mười triệu là toàn bộ vốn lưu động của anh ta, nhưng anh ta vốn dĩ không thèm để ý đến tiền tài.
Cha anh ta là quan lớn, mẹ cũng là người có năng lực thương nghiệp. Tuy rằng có quy định rõ ràng về việc trong một nhà không thể vừa làm quan, lại vừa kinh doanh. Thế nhưng khi mẹ anh ta lúc chưa ở cùng với cha anh ta thì đã gây dựng được gia nghiệp cực lớn.
Cho nên bình thường tiền tiêu vặt của anh ta vốn không ít. Mở công ty cũng giống như chơi đùa mà thôi.
Nhưng mười triệu này thật sự là do anh ta cực khổ kiếm được, toàn bộ vốn lưu động của công ty kia đều ở chỗ này.
Từ sau khi y thuật trở nên thần thông, Lâm Phàm đặt không ít thứ trong cửa hàng. Vết thương trên chân của Thường Hải Ca thật sự rất nặng, dùng y học bây giờ tới nói thì coi như là phải phế bỏ rồi.
Nhưng so với những đứa trẻ trong viện phúc lợi trẻ em thì vẫn chênh lệch quá lớn.
"Tuy rằng cái chân này của anh ta bị hoại tử dây thần kinh nhưng cũng may thời gian không dài, muốn khôi phục lại cũng không phải việc khó. Chỉ là chuyện anh đồng ý với tôi, tôi hy vọng anh có thể làm được, con người tôi không thích bị người khác lừa gạt." Lâm Phàm cười nói.
Thường Hải Ca gật đầu: "Lâm đại sư, ngài cứ yên tâm. Tôi nói thay đổi thì chắc chắn sẽ thay đổi, tuyệt đối không nói suông.”
Anh ta thật sự muốn thay đổi là bởi vì muốn quen biết những người như Lâm đại sư.
Lâm Phàm tay cầm ngân châm, động tác thuần thục châm kim lên hai chân Thường Hải Ca.
Kích hoạt thần kinh mà chỉ dựa vào châm cứu thì còn lâu mới đủ, phải cần sức mạnh thần bí hỗ trợ của bách khoa toàn thư thì mới được.
Mấy ông chủ cửa hàng vây quanh bên cạnh nhìn cảm thấy rất tò mò. Trong mắt bọn họ, kỹ năng này của ông chủ nhỏ rất lợi hại. Lúc đâm kim xuống, hắn dùng tốc độ cực nhanh khiến người ta trợn mắt cứng lưỡi. Quá nhanh! Thật sự là quá nhanh!
Trong lòng Thường Hải Ca vẫn rất lo lắng, sau đó sắc mặt anh ta hơi biến hóa, vui mừng nói: "Có cảm giác, tôi có cảm giác rồi. Có một luồng nhiệt ấm chảy xuôi trong hai chân tôi.”
Thân Minh đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng sợ hãi: "Cái này cũng quá lợi hại rồi.”
Anh ta biết tình huống hai chân của anh Thường, các bác sĩ trong bệnh viện đều nói rõ là hai chân này về sau coi như tàn phế. Nhưng nào có thể ngờ đến chỗ Lâm đại sư thì đã chữa cho có cảm giác, đúng là quá đáng sợ mà.
Ánh mắt Thân Minh nhìn về phía Lâm đại sư cũng xảy ra biến hóa. Anh ta cảm thấy Lâm đại sư này quả nhiên là nhân vật quá thần kỳ, khiến người ta bội phục không thôi.
"Thử nhấc chân lên một lần." Lâm Phàm rút ngân châm trên đùi đối phương ra.
Thường Hải Ca hơi lo lắng, anh ta nhẹ nhàng nhấc chân lên, vậy mà đúng là có cảm giác.
Đột nhiên, Thường Hải Ca kích động khóc lên: "Lâm đại sư, chân của tôi khỏi rồi, thật sự khỏi rồi."
Lâm Phàm: "Được rồi! Nhưng mà vẫn cần phải chờ khôi phục từ từ. Tôi sẽ kê đơn thuốc cho anh, khi về phải uống thuốc và nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là sẽ khỏi thôi.”
Thường Hải Ca gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi! Nhưng Lâm đại sư này, về sau tôi cũng sẽ không gặp phải vấn đề gì chứ?”
Lâm Phàm xua tay: "Không có, cứ sắc thuốc theo đơn rồi uống là được.”
Vốn dĩ là có thể có kết quả ngay lập tức nhưng vì để cho tên này chịu chút khổ sở, hắn cũng vụng trộm bớt lại một chút. Chẳng qua chỉ cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian chắc chắn sẽ không có vấn đề gì nữa.”
"Cám ơn đại sư!" Thường Hải Ca cảm kích nói, hận không thể ôm chân đại sư mà khóc ròng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận