Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1137: Tiếp tục hấp dẫn cừu hận

Về phần Mã Mục Phong cũng là chuyện không có cách nào khác, tên kia quả thật làm người ta tức giận quá mức nên chỉ có thể ra hạ sách này. Mà đối với Lương Hồng Thiên, tự nhiên không thèm để ý đến biện pháp đó.
Dù sao chuyện này cũng quá đơn giản, thật sự không có gì thú vị.
“Con mẹ nó, quên mất một chuyện quan trọng rồi.” Lúc này Lâm Phàm vỗ mạnh một cái vào đầu mình. Hôm qua gặp bọn Thường Hải Ca quên không nói với bọn họ một chuyện, chính là mình cũng muốn tham gia cuộc thi vịnh Thanh Điền kia.
Gọi điện thoại.
“Hải Ca, cuộc thi vịnh Thanh Điền kia cậu giúp tôi báo danh nha. À đúng rồi, hãy giúp tôi chuẩn bị một chiếc xe luôn nhé, tôi cũng muốn tham gia sự kiện lần này.”
“What?” Thường Hải Ca nghe thấy lời này thì lập tức trợn tròn mắt, Lâm đại sư cũng muốn tham gia thi đấu, đây chính là cuộc thi rất nguy hiểm. Có điều anh ta cũng không dám phản đối, nên đã đồng ý.
Hai người trò chuyện một chút thì tắt máy.
Lâm Phàm điều chỉnh lại trạng thái sau đó đi ra ngoài, bây giờ nhất định phải tạo thêm cừu hận mới được.
Phải hoàn toàn kéo hết cừu hận qua mình.

Nhà họ Lương.
Lương Hồng Thiên sống trong đại gia đình này áp lực rất lớn, dù sao gã ta không phải là bảo bối duy nhất trong cái nhà này.
Nhà bác cả có hai nam một nữ, đều vượt hơn gã một đầu.
Nhà bác hai có ba nam hai nữ, càng đè gã không ngóc đầu lên được.
Mà bên phía cha mình thì chỉ có một mình gã, thế đơn lực bạc là người tồn tại vô dụng nhất. Chỉ biết ăn uống rồi chờ chết, so với anh chị em nhà hai bác thì gã cũng chỉ là phế vật.
Có điều, cũng may Lương Hồng Thiên đủ mạnh ở thủ đô này, cho dù bản thân không có tác dụng gì thì cũng không tồn tại người nào dám chọc gã ta.
Chỉ là, hôm qua có một thằng khốn đã hoàn toàn chọc giận gã.
Nhưng khi Lưu Hồng Thiên chuẩn bị ra ngoài thì một người đàn ông chặn đường ra của gã, trên mặt lộ vẻ trêu chọc: “Ồ! Hồng Thiên, mặt chú sao vậy? Sao lại có cảm giác như bị người ta đánh vậy nhỉ.”
Lương Hồng Thiên nhìn thấy người đến ngay lập tức nở nụ cười, nhưng đó là nụ cười ẩn chứa lo lắng: “Anh, không có gì, là do em tự mình đụng.”
“Ồ, sao lại không cẩn thận vậy, anh còn tưởng rằng chú bị người khác đánh chứ. Bỏ đi không nói nữa, anh phải đến tập đoàn rồi. Hôm nay có hợp đồng lớn cần ký, chú phải cố gắng lên đi, cả ngày chơi bời lêu lổng không phải là chuyện tốt đâu.” Lương Tuấn Phi cười nói, có chút ý khinh thường.
“Vâng, anh nói đúng, em sẽ cố gắng.” Lương Hồng Thiên gật đầu nói, nhưng sau khi đối phương rời đi vẻ mặt vốn đang tươi cười ngay lập tức biến thành vô cùng tức giận.
“Đáng ghét, trước mặt mình diễu võ dương oai, sẽ có một ngày tôi sẽ giẫm anh dưới chân.” Trong lòng Lương Hồng Thiên không thoải mái, nhưng bây giờ không còn cách nào. Đối phương là con của bác cả, trong tập đoàn của gia đình cũng là người có địa vị cao, không phải là người bản thân gã có thể so sánh.
Có điều, gã ta cũng không thể so sánh với bất kỳ anh chị em nào trong nhà. Thế nhưng mà cha của gã so với cha của bọn họ thì lợi hại hơn.
Cửa hàng xe.
Lương Hồng Thiên đến nơi lập tức thu hút sự chú ý của người khác.
“Anh Lương, anh đến rồi nhìn chiếc xe này xem, tôi đã ‘độ’ gần hết rồi.” Một thanh niên trẻ tuổi lấy lòng tiến lên phía trước nói.
Lương Hồng Thiên gật đầu: “Ừm, không tồi, không tồi.”
Ở nhà chịu sự khinh bỉ của bọn họ, nhưng ra ngoài lại nhận được sự nịnh bợ của người khác, loại cảm giác này mới tuyệt làm sao.
“Với chiếc xe hiện tại này của anh Lương, cuộc thi Thanh Điền nhất định sẽ đứng thứ nhất.”
Lương Hồng Thiên xua tay: “Ai có bệnh thần kinh mới tham gia cuộc thi như vậy, không cẩn thận là sẽ mất mạng. Độ lại xe cho tôi tốt chút, để hôm đó đi lượn vài vòng là được rồi.”
Anh ta mặc dù thích xe nhưng không thích đua xe. Ai mà không biết loại hình này tính nguy hiểm cao như thế nào, không cẩn thận chút là mất mạng như chơi, cho nên để cho đám người điên kia tự mình chơi đi.
“Hé lô, Lương thiếu gia, nhớ tôi không?” Lúc này Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện ở cửa hàng xe.
Lương Hồng Thiên nhìn thấy người đến, ngay lập tức thay đổi sắc mặt: “Mày… mày…”
Lâm Phàm bước lên, nắm lấy bàn tay của Lương Hồng Thiên: “Đừng chỉ nữa, tối qua tôi đã nói tên của tôi với anh rồi mà, anh không nhớ sao?”
Lương Hồng Thiên sao có thể quên được cái tên này, nhưng bây giờ gã ta đã sớm bị sự phẫn nộ trong lòng thay thế. Gã không ngờ rằng cái tên tối qua vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa còn xuất hiện quang minh chính đại, kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn là không để gã vào mắt.
Lâm Phàm bất lực lắc đầu, cảm thán thở dài: “Xem ra anh quên rồi, tôi cũng chỉ có thể giúp anh nhớ lại một chút.”
Bốp!
Lại nữa.
Đầu Lương Hồng Thiên bị hất sang một bên, con ngươi mở lớn. Con mẹ nó, tên này lại đánh mình, hắn lại dám đánh mình lần nữa.
“Tao…”
Bốp!
Âm thanh thanh thúy truyền ra từ trong cửa hàng xe, tất cả những người đang độ xe ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ không ngờ rằng lại có người ban ngày ban mặt tát vào mặt Lương thiếu gia như vậy, quả thực là tự tìm cái chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận