Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 844: Sao cậu lại là nhân viên chà lưng?

Số báo đặc biệt! Số báo đặc biệt đây!
Tin tức chấn động!
Hôm sau!
Một tin tức xuất hiện trên các trang web lớn, nhiều người khi thấy tin tức này đều lập tức sững sờ.
“Cảnh sát Thượng Hải cuối cùng đã phá được vụ án giết cả nhà năm 1997, hai nghi phạm vì tiền tài đã giết hại bốn thành viên trong gia đình ông chủ nhà nghỉ năm đó. Lúc đó tạo nên ảnh hưởng đã tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội, bây giờ vụ án cuối cùng đã được giải quyết. Theo báo cáo xử lý vụ án của đội trưởng Lưu, nghi phạm Lưu Binh dùng tên giả là Lưu Bưu đã chủ động tự thú, khai ra một nghi phạm khác là Hoàng Tuấn. Rạng sáng nay, Hoàng Tuấn đã bị cảnh sát địa phương bắt tại sân ban Liên Châu, vụ án cuối cùng cũng đã được giải quyết. Mà căn cứ vào lúc một phóng viên của đài chúng tôi phỏng vấn Lưu Bưu, đã nhận được một sự việc khiến cho mọi người khiếp sợ……”
Nội dung khá dài, nhưng chuyện bên trong lại làm chấn động lòng người.
Cư dân mạng thảo luận sôi nổi.
“Mẹ kiếp, quá lợi hại, hai người này chạy trốn hai mươi năm. Một người trở thành nhà văn, người còn lại trở thành doanh nhân với tài sản ngàn vạn, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.”
“Quan trọng không phải là điều này, mà quan trọng chính là cái tên Lưu Bưu nói là tối hôm qua gã ở trong phòng tắm để chà lưng. Đột nhiên bị nhân viên chà lưng làm cho suy nghĩ thông suốt, chủ động nhắc đến việc tự thú, đến số điện thoại để tự thú cũng là nhân viên chà lưng đó đưa cho gã.”
“Ôi mẹ ơi, cái này nghe sao giống như đang nghe kể lại chuyện xưa vậy.”
“Nhân viên chà lưng của nhà tắm nào mà lại giỏi như thế, vậy mà lại có thể làm cho một nghi phạm đã chạy trốn hai mươi năm thức tỉnh, cái này cũng quá biến thái rồi.”
“Lợi hại.”
“Trung tâm tắm rửa Ông Tăng, chính là nhà này.”
Cư dân mạng bàn tán sôi nổi, đối với chuyện này họ cảm thấy cực kỳ khiếp sợ. Theo bọn họ nghĩ, hiển nhiên chuyện này là không thể nào xảy ra, nhưng mà không tin cũng không được, cảnh sát đã truy lùng suốt hai mươi năm đều không tìm được. Thế nhưng bây giờ lại bị một nhân viên chà lưng làm cho hung thủ ngộ, nói như vậy thì ai sẽ tin đây?
……
Phòng giam!
Lưu Bưu ở đó lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.
Cảnh sát hỏi: “Bây giờ cảm thấy lòng mình thanh thản rồi chứ?”
Lưu Bưu gật đầu, nói: “Đúng vậy, thoải mái rồi, hai mươi năm nay tôi chưa từng thấy thanh thản như vậy.”
Đây là một vụ án chưa được giải quyết, nhưng bây giờ đã phá án rồi, phải nói là chuyện cực kỳ vui mừng. Không chỉ tội phạm bị đưa ra trước công lý, đồng thời còn đòi lại công bằng cho những người bị hại, bọn họ cuối cùng cũng có thể an nghỉ rồi.
Cảnh sát nói: “Anh chạy trốn hai mươi năm rồi, vì sao lại đột nhiên lại ra tự thú?”
Lưu Bưu lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết, vốn dĩ tôi không có suy nghĩ này. Thế nhưng tối hôm qua tôi đang tắm ở trung tâm tắm rửa, ở đó có một chàng trai chà lưng. Cậu ta chà lưng cho tôi khiến tôi đột nhiên cảm thấy mình nên đi tự thú, cho nên cứ vậy mà đi tự thú.”
Đám cảnh sát nhìn nhau, cảm thấy đây là thiên cổ kỳ văn, chà lưng cũng có thể làm cho người ta tự mình đi tự thú? Nói ra ai sẽ tin chứ.
Cảnh sát liên tục hỏi: “Anh có đang nghiêm túc không vậy?”
Lưu Bưu gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi nghiêm túc, chính xác là như vậy.”
Lưu Hiểu Thiên ở bên cạnh không nói lời nào chỉ yên lặng quan sát, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Điện thoại của tôi là ai đưa cho anh?”
Lưu Bưu nói: “Là chàng trai chà lưng đó đưa cho tôi, cậu ta nói cậu ta họ Lâm.”
Nghe đến họ ‘Lâm’, Lưu Hiểu Thiên lập tức biết là ai, đám cảnh sát xung quanh trong lòng cũng đã có đáp án. Người mà quen thuộc với đội trưởng Lưu, hơn nữa còn họ ‘Lâm’ thì chỉ có Lâm đại sư mà thôi.
Nhưng điều này nói ra cũng kỳ lạ, Lâm đại sư tại sao lại ở trong phòng tắm làm thợ chà lưng?
……
Lâm Phàm nhìn thấy tin tức của ngày hôm nay thì nở nụ cười, không nghĩ bản thân lại xuất hiện trên tin tức. Mặc dù không chỉ đích danh, người khác không biết là hắn, thế nhưng bản thân biết là được rồi.
Để cho một tên tội phạm giết người chạy trốn suốt hai mươi năm đi tự thú, cũng là một chuyện không tồi.
Lưu Hiểu Thiên gọi đến.
“Lâm đại sư, lần này cậu lại lợi hại rồi.” Lưu Hiểu Thiên cảm thán nói.
Vốn là tối hôm qua đã có thể biết, nhưng bởi vì chuyện này quá quan trọng nên bọn họ lập tức tiến hành xét xử. Đương nhiên cũng không hỏi quá nhiều, mà là truy tìm tên nghi phạm còn lại kia rốt cuộc là ai. Cuối cùng trải qua cố gắng cũng đã bắt được nghi phạm tại sân bay, vì vậy vụ án lần này đã được giải quyết mỹ mãn.
Lâm Phàm cười nói: “Tạm được, tên còn lại cũng bị bắt rồi à.”
Lưu Hạo Thiên, nói: “Bị bắt rồi, có điều tôi muốn hỏi là sao cậu lại chạy đến nhà tắm làm nhân viên chà lưng vậy?”
Lâm Phàm chắc chắn sẽ không nói là vì để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó hắn vui vẻ nói: “Có sao đâu chứ, chỉ là trải nghiệm cuộc sống thôi mà. Tôi làm thợ chà lưng, khiến cho lương tâm một tên tội phạm giết người trỗi dậy, còn chủ động đi tự thú. Có phải là có thể giành được giải thưởng công dân tốt hay không?”
Lưu Hiểu Thiên cười nói: “Nhất định là không thành vấn đề, đợi lát nữa nói tiếp, cục trưởng gọi tôi rồi.”
Sau khi cúp máy, Lưu Hiểu Thiên lắc đầu, xem ra Lâm đại sư này, quá là thần kỳ rồi.
……
Bạn cần đăng nhập để bình luận