Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1075: Sao lại nhiều như vậy

“Lại được thử tay nghề của ông chủ nhỏ, cả đời này tôi sống không uổng phí."
"Ha ha...."
Mãi cho đến 2 giờ chiều.
Mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về phố Vân Lý tiếp tục buôn bán, còn Lâm Phàm ở lại Viện phúc lợi tiếp tục dạy học cho bọn nhỏ.
Không thể bỏ qua việc vẽ tranh, cuộc thi này cũng chỉ để cho bọn nhỏ đi ra ngoài mở rộng tầm mắt, còn có thể đạt được giải hay không cũng không sao cả.
......
Giải quốc họa dành cho thiếu nhi.
Cuộc thi kết thúc, ban giám khảo xét duyệt đã vào vị trí.
Lần này có năm nhân viên làm nhiệm vụ xét duyệt, họ sẽ chọn ra những bức tranh được thông qua, sau đó đưa đến ban giám khảo phía trên là người chấm điểm cuối cùng.
Ban giám kảo xét duyệt đều là những nghệ sĩ vẽ quốc họa kỳ cựu, nếu tài nghệ không tinh thông sao dám làm giám khảo cơ chứ.
Trong một sân bóng rổ lớn, trên một cái bàn bày đầy các bức tranh.
"Ồ, nhìn tranh của những đứa trẻ này, quả thực là tra tấn lòng người mà."
"Không thể nói như vậy, quốc họa là quốc túy, có thể để bọn trẻ thích quốc họa vậy cũng là chuyện tốt rồi.”
"Cái này cũng đúng."
"Mọi người xem bức tranh đầu tiên này có chút giống như vẽ bậy, vẽ gì không biết nữa, quá thô ráp, không ra hình dạng gì."
"Bức này cũng không được, hoàn toàn là tranh vẽ thiếu nhi."
"Ấy, bức tranh này được đấy, khá thú vị, thông qua."
Vài nhân viên công tác đi theo phía sau nhân viên xét duyệt, chỉ cần thông qua thì sẽ cất bức tranh đi, sau đó niêm phong.
"Không được."
“Quá bình thường, không được."
"Bức tranh này khá ổn, thật không ngờ cứ xem vài bức là lại có thể nhìn thấy bức tranh tốt.”
"Bức này cũng không tệ, xem ra là đã từng học hành nghiêm túc, mặc dù bút pháp không mạnh mẽ hay mềm mại uyển chuyển như người lớn, nhưng đúng là khá tốt."
....
Ban giám khảo cẩn thận lựa chọn tác phẩm, mà điều khiến bọn họ nghi ngờ là tại tại sao chất lượng tranh năm nay lại cao như vậy? Thực sự quá khác biệt so với lần trước tổ chức.
"Ồ, mọi người lại đây xem bức tranh này một chút." Thành viên ban giám khảo là Trương Thiên Sơn vẫy tay nói: "Bức tranh này có chút ý cảnh, một đứa trẻ dưới mười bốn tuổi có thể vẽ ra bức tranh này cũng rất giỏi đó. Tôi đã xem qua tác phẩm đoạt giải nhất ba năm trước, so với bức này còn kém hơn nhiều.”
Mấy vị ban giám khảo còn lại nghe ông nói như vậy, không khỏi đi tới, nói "Lão Trương, ông tâng bốc hơi quá rồi, tranh gì mà làm cho ông đánh giá cao như vậy.”
Trương Thiên Sơn đáp: "Mọi người tự tới xem một chút đi.”
Mọi người lập tức vây quanh, khi nhìn thấy bức tranh này cũng hơi sửng sốt, bức tranh này rất bình thường so với trình độ của họ. Nhưng đừng quên, đây chỉ là tác phẩm do đứa trẻ dưới mười bốn tuổi sáng tác, những đứa nhỏ kia sao có thể so sánh với những người được qua đào tạo chuyên nghiệp như bọn họ.
Một người đàn ông trung niên đeo kính, cơ thể hơi mập mạp nhìn bức tranh, không khỏi mở miệng nói: "Bút pháp còn hơi non nớt, có một số chi tiết xử lý không đúng chỗ, nhưng hình thể rất chính xác, cảm giác hình ảnh rất mạnh. Ông xem ngọn núi này, còn có mặt sông này đều xử lý rất tốt, nhất là tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng trong bức tranh này, cái này cũng không tầm thường đâu nha.”
Trương Thiên Sơn tiếp lời: "Ông cũng nhìn ra sao? Tôi dám nói rằng 100% bức tranh này giành được giải nhất, những bức tranh trước nó đều trở nên mờ nhạt.”
"Cái gì? Đứa nhỏ vẽ bức tranh này mới chỉ có sáu tuổi, làm sao có thể? "Một giám khảo liếc mắt thấy tên và tuổi tác ở góc bức tranh, ông hoàn toàn bị sốc.
Mọi người nghe nói vậy nhanh chóng nhìn lại, vừa nhìn thấy cũng bị dọa sợ.
"Không phải là nhầm lẫn chứ, đứa nhỏ sáu tuổi có thể vẽ ra bức tranh này sao?"
"Thiên tài, đây tuyệt đối là thiên tài."
Trương Thiên Sơn sửng sốt: "Nếu đối phương là thiếu niên mười bốn tuổi, mặc dù tôi sẽ có chút kinh ngạc nhưng chắc chắn sẽ không khiếp sợ. Đứa nhỏ sáu tuổi này có thể vẽ ra bức tranh như thế, điều này làm sao có thể chứ. Đúng rồi, mọi người xem, bút pháp còn hơi yếu là do nó chưa trưởng thành nên khí lực không đủ, phác họa không nổi. Nếu nó lớn hơn một chút, khí lực lớn một chút, bức tranh này ít nhất phải được nâng lên hai bậc ấy chứ.”
"Quá ghê gớm, giải quốc họa dành cho thiếu nhi năm nay đúng là ngọa hổ tàng long, năm ngoái chênh lệch quá lớn so với năm nay."
"Đúng rồi, đây là bức tranh cuối cùng, có bao nhiêu bức tranh lọt vào vòng chung kết."
Nhân viên phía sau ôm một bức tranh lớn, xấu hổ nói: "Tổng cộng có 380 bức được chọn.”
Trương Thiên Sơn sửng sốt: "Cái gì? Sao nhiều như vậy?”
Ông ta có chút ngạc nhiên, lúc mới xét duyệt ông cũng không chú ý quá nhiều. Dù sao những bức tranh này, có những bức tranh rất tốt, nếu là những năm trước đều có thể đạt được giải nhì, giải ba, thậm chí là giải xuất sắc.
Nhưng bây giờ nghe nhân viên báo cáo có hơn 380 bức tranh được chọn, như này đúng là có hơi nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận