Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1059: Có bắt hay không thì nói một tiếng

"Cmn! Thật sự vào rồi kìa."
“Bọn người Mã Gia cùng tiểu tử kia giống như là đang đi vào đồn cảnh sát, không phải là sẽ muốn tự thú đấy chứ?”

Lúc này, mọi người thấy Mã Gia xuống xe, sau đó cùng tên nhóc kia đi về phía đồn cảnh sát, chuyện này dưới cái nhìn của bọn họ là chuyện không thể nào.
Ở cửa đồn cảnh sát, một đám nhân vật lớn vội vã gọi điện thoại.
Hoàng tổng, xảy ra vấn đề rồi, Mã Gia đi tự thú, chúng ta bị lật thuyền trong mương mất."
"Là thật, không có lừa anh đâu, chúng tôi tận mắt thấy, xong đời rồi."

Mặc dù bây giờ là buổi tối, thế nhưng đồn cảnh sát vẫn có cảnh sát trực đêm.
Cảnh sát trông coi ở cửa ra vào thấy có người đến, vốn tưởng là đến báo án, thế nhưng khi thấy rõ mặt mũi người tới là ai thì đều phải sững sờ, sau đó mau mau lui sang một bên.
Hắn không nghĩ tới người tới thế mà lại là Mã Gia.
Người bình thường nhìn thấy cảnh sát bọn họ, nhất định là rất hồi hộp lo lắng.
Nhưng mà bọn họ nhìn thấy Mã Gia, vậy càng lo lắng hơn, không có dám làm càn chút nào. Nếu không thì chết đều không biết rõ chết như thế nào.
Lục tục có không ít cảnh sát đi đến, thấy Mã Gia đến, sắc mặt mỗi người đều biến thành dáng vẻ khó nhìn.
Đêm hôm Mã Gia đến thăm Cục cảnh sát làm gì?
Chẳng lẽ lại có chuyện gì à?
Mã Mục Phong: "Cuc Trưởng của các anh có ở đây không?"
Một viên cảnh sát căng thẳng nói: "Ở, ở trên lầu."
Mã Mục Phong đưa tay ra, nói: "Đến, còng tay của tôi lại đi."
Viên cảnh sát sững sờ: "Còng, còng cái gì?"
“ Thì còng tay đó, chúng tôi đến tự thú." Mã Mục Phong nói.
Những cảnh sát kia ngây ngẩn cả người, ý gì đây?
Đến tự thú?
Văn phòng trên lầu.
"Trần cục trưởng, không xong rồi, Mã Mục Phong đến."
Trần Xương Bình còn đang suy nghĩ cú điện thoại vừa rồi là có ý gì, vừa nghe thấy như vậy thì sắc mặt lại thay đổi. Sau đó lại bắt đầu trở nên trầm tư, cái tên này tới đây làm gì? Chẳng lẽ định tới để chà đạp pháp luật trong lòng bọn họ sao?
"Đi xuống xem một chút." Bất kể là cái gì, hắn thân là lãnh đạo của nơi này, khẳng định không thể sợ loại người này.
Người khác sợ, thế nhưng chính mình không được sợ.

Trần Xương Bình đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi hết thảy, mà khi đến lầu dưới thì lại hoàn toàn trợn tròn mắt.
Hai người Mã Mục Phong và cái tên Lưu Nhâm kia thế mà lại đang đeo còng tay.
Hơn nữa cảnh sát viên đeo còng tay cho Mã Mục Phong còn đang run lẩy bẩy, giống như là không nghĩ tới chính mình cũng sẽ có một ngày làm được thế này.
Lâm Phàm nhìn người tới, dùng nhân tướng hình dung một chút, xem Trần cục trưởng này có phải là người chính nghĩa như Tần cục trưởng nói hay không. Thế nhưng vừa nhìn, trong lòng cũng yên tâm.
Đúng là một chiến sĩ chính nghĩa.
"Chào ông, Trần cục trưởng, tôi chính là người vừa gọi điện thoại cho ông." Lâm Phàm mở miệng nói.
Trần Xương Bình, nói: "Lâm Phàm?"
Lâm Phàm: "Không sai, tình huống này hơi phức tạp, để tôi giải thích cho ông một chút. Vị này chính là Mã Thanh Châu, Mã Gia tiếng tăm lừng lẫy, còn đây là trợ thủ của hắn Lưu Nhâm. Tôi mang hai người bọn họ đến để tự thú, bọn họ đều rất hối hận về những chuyện trước đây đã phạm phải, cho nên muốn mời chính nghĩa đến trừng phạt bọn họ.”
"Hả?" Không có chuyện gì mà Trần Xương Bình chưa từng thấy qua, nhưng ông ta dám cam đoan việc này chính là sự kiện ông ta chưa từng thấy. Hơn nữa, còn là chuyện mà ông ta nằm mơ cũng muốn thấy nhất.
Lâm Phàm, nói: "Trần cục trưởng sao vậy? Tôi nói thật mà."
Mã Mục Phong một mặt chân thành nói: "Mã Mục Phong tôi làm quá nhiều chuyện xấu, hôm nay gặp phải Lâm đại sư được cậu ấy khai sáng cho, hiểu ra những chuyện mình làm nghiêm trọng tới chừng nào. Chính vì thế hôm nay tôi đến đây để tự thú, tôi thẳng thắng tự thú, không cầu khoan hồng, chỉ cầu được giải thoát.”
“ Hả?” Trần Xương Bình trợn tròn mắt, đầu óc đều có chút chập cheng, còn chưa phản ứng lại kịp.
Giờ khắc này đừng nói Trần Xương Bình không hiểu gì, mà ngay cả những cảnh sát viên xung quanh cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, cảm thấy không thể nào tưởng tượng được.
Thậm chí dưới cái nhìn của bọn họ, bọn họ còn nghi ngờ Mã Thanh Châu này có phải đang trêu đùa bọn họ ấy chứ?
Chính là đang muốn nhìn xem, bọn họ có dám bắt ông ta hay không.
Lâm Phàm nhíu mày: “Trần cục trưởng, ông nói câu gì đi, tôi thấy Tần cục trưởng và ông biết nhau cho nên mới dẫn người này đến gặp ông. Giờ ông có bắt hay không thì bảo một tiếng, tôi còn biết đường dẫn Mã Gia đi chỗ khác tự thú.”
Thời khắc này, Trần Xương Bình mới phản ứng lại. Ông ta nhìn về phía hai người bọn họ, phát hiện hai người này không giống như đang nói đùa, sau đó dùng hết sức lực quát:
“ Thẩm tra, xử lý!”
"Vâng." Những cảnh sát viên xung quanh cũng đã phản ứng lại, ai cũng hưng phấn hẳn lên.
Tuy rằng không biết cụ thể là tình huống thế nào, thế nhưng thời khắc này bọn họ chờ đợi quá lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận