Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 599: Có muốn thử không?

Sau đó ông ta uể oải lấy ra bốn hộp ngân châm dùng một lần: “Bốn hộp, tổng cộng một trăm sáu mươi tệ."
Tiền mua dược liệu đã thanh toán xong, hắn lại lấy ra một trăm sáu mươi tệ đưa tới, tiếp đó lấy thuốc đã sắc tốt cùng thuốc đã đóng gói gọn gàng mang đi.
Lúc này, có khách hàng tới cửa nói: “Ông chủ, cho tôi xem Linh Chi hoang dã đi!"
Lâm Phàm nhìn vị khách mua Linh Chi này, khi sắp tới cửa nói: “Hai người cẩn thận! Cửa hàng này bán thuốc giả, tốt nhất là quay video sau đó mang đi kiểm tra để đề phòng bị lừa đi. Dù sao Linh Chi hoang dã cũng không hề rẻ.”
“Con mẹ nó.......” Ông chủ hiệu thuốc Trung y vừa nghe thấy lời này thì lập tức nổi giận. Không ngờ cái tên khốn này lại hãm hại ông ta như vậy. Lúc này ông ta phát hiện ra vẻ mặt của hai vị khách có chút khó hiểu nên lập tức vội vàng nói: “Hai người đừng nghe cái tên đó nói mò! Tất cả đều là lời vu cáo hãm hại cả..."
Khách hàng nói: “Quên đi! Chúng ta tới nơi khác xem đi!"
"Hiện tại nấm Linh Chi hoang dã bị làm giả nhiều lắm, tốt hơn hết là nên cẩn thận."
Mắt thấy khách hàng tới cửa còn bay đi, ông chủ hiệu thuốc rất tức giận mà không có chỗ phát tiết.
Lúc này, Lâm Phàm đã đi tới bệnh viện.
Hắn không biết bệnh nhân đầu tiên này có thể tin vào hắn hay không, nếu ông ấy không tin hắn thì hắn cũng hết cách rồi.
Bây giờ hắn chỉ đang lén lút làm, làm sao mà dám quang minh chính đại được chứ? Nếu không, đến lúc bị bắt thì hắn gặp xui xẻo rồi.
Bệnh viện.
Bà lão: "Sao ông cứ xem giờ mãi vậy? Có chuyện gì sao?"
Ông lão cười nói: "Không có gì đâu! Tôi xem thời gian vì thời gian rất trân quý."
Một y tá ở một bên đã rất thân thuộc với hai người nói: “Ông à! Ông yên tâm đi! Thân thể của ông rất khỏe mạnh." Lời này nói ra ngay cả chính cô cũng không thể tin. Bởi vì có lẽ lần xuất viện này của ông có thể cũng là lần gặp cuối cùng.
Bà lão thở phào nhẹ nhõm: “Ông có nghe thấy không? Y tá đã nói không sao, ông còn có thể có chuyện gì chứ?”
Ông lão cười đáp: “Đương nhiên rồi! Thân thể của tôi vô cùng khỏe mạnh, chắc chắn là không sao! Tôi tự đi ra ngoài dạo một chút, bà ở đây ngủ một lát đi, đừng để bản thân phải mệt mỏi!”
Bà lão lo lắng nói: “Tôi đi cùng ông!"
"Không cần! Không cần! Tôi có chân có tay, tôi chỉ đi xuống hóng gió một chút, không có việc gì!" Ông lão nói.
Y tá cười nói: "Bà yên tâm đi! Ông ấy tự đi không có chuyện gì đâu. Hít thở không khí trong lành cũng tốt cho thân thể."
Bây giờ ngay cả y tá cũng đã lên tiếng nên bà lão cũng không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Ông lão nở nụ cười đi trong hành lang, tất cả các y tá đi ngang qua đều chào đón ông.
Trong phòng bệnh.
Bà lão nắm lấy tay y tá: “Cô gái! Cháu nói cho bà biết đi, ông già nhà tôi còn sống được bao lâu nữa?”
Y tá khó mở miệng, cô ấy không biết nên nói như thế nào nhưng tình huống hôm nay, bà lão cũng có quyền được biết: " Mặc dù bây giờ cơ thể của ông ấy có vẻ khỏe mạnh, nhưng vì lúc đó không có hóa trị nên các tế bào ung thư đã lan ra rải rác khắp cơ thể do đó có thể ông sẽ đi bất cứ khi nào. Chỉ hy vọng thời gian cuối cùng của ông có thể vui vẻ."
Bà lão lau khóe mắt: “Ừm! Cô gái, khổ cực cho mọi người rồi! Tôi có thể chịu được, mọi người đừng nói cho ông ấy biết chuyện này, tôi sợ ông ấy sẽ đau lòng."
Các y tá biết rằng ông lão đã biết tình trạng cơ thể của mình, nhưng ông lão có lẽ không muốn làm bà lão lo lắng nên vẫn luôn giữ một tâm trạng lạc quan.
Bọn họ thân là y tá cũng chưa từng gặp qua loại tình huống này, bình thường những người nghe tin mình bị ung thư thì đều bị hù chết.
Mặc dù y học còn chưa đủ căn cứ, nhưng mọi người đều biết rằng cơ thể con người thực sự là một loại tồn tại bí ẩn nhất. Trong tiềm thức, mọi cảm xúc hay mọi biểu hiện của bản thân đều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cơ thể.
Cửa thang máy.
Ông lão ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại nhìn thời gian. Bây giờ đã là 4 giờ 50 phút. Ông suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định tới đây thử một lần.
Về phần tại sao muốn thử, ông cũng không thể nói rõ ràng. Có lẽ khi đã đến đường cùng, ngựa chết coi ngựa sống là bác sĩ. Đồng thời, trong sâu thẳm đáy lòng ông cũng không muốn chết và ông vẫn muốn được ở bên vợ của mình.
Ông lão ngồi đó, tâm trạng rất phức tạp, không biết đang suy nghĩ gì. Mỗi khi thang máy tới, đôi mắt nhỏ của ông đều sẽ nhìn thang máy, nhưng mấy lần đều không phải là người ông muốn tìm.
Ding!
Thang máy lại đến rồi.
Ông lão đột nhiên nhìn về phía cửa thang máy. Khi thang máy mở ra, ông nhìn thấy người thanh niên mà ông đã gặp hồi lúc trưa.
Lúc này, Lâm Phàm đang cầm một thứ trong tay khẽ nói: “Có muốn thử không?"
Ông lão gật đầu đáp: “Muốn!"
Lâm Phàm mỉm cười, đồng thời cảm thấy nếu người mà ông lão gặp không phải hắn mà là một tên lừa gạt thì không biết ông ấy có tin hay không.
"Nơi này nhiều người quá, ông đi theo ta đến nơi ít người đi." Lâm Phàm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận