Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 714: Đẹp trai thì ngày nào cũng bận

“Haizz!” Chu Thanh Tuyền vỗ mạnh vào đùi: “Lúc đó thế nào mà lại nghe lời mấy đứa nhóc kia cơ chứ! Còn nói là ông bị người khác lừa gạt, chúng tôi cũng là vì sợ lúc ông phát hiện mình bị lừa gạt thì sẽ rất mất mặt, cho nên đã không đến, nhưng đâu có nghĩ đến sự tình lại thành ra như vậy. Bây giờ tôi sẽ xuống dưới đầu hỏi mấy đứa kia một chút, tự dưng lại làm tôi bỏ lỡ một sự kiện lớn như vậy.”
Triệu Minh Thanh xua tay: “Được rồi! Chuyện đã qua rồi không cần phải nhắc lại nữa. Có điều tôi nhắc trước với mấy ông, mặc dù lão sư của tôi rất trẻ dễ khiến người ta hoài nghi năng lực. Lúc đó tôi cũng hoài nghi nhưng bây giờ tôi không còn hoài nghi một chút nào, lão sư của tôi là người có chân tài thực học. Hơn nữa, kiến thức còn kinh người, có thể nói là kinh thiên động địa. Dù sao mọi người cùng với tôi là ngang vai vế, khi thấy lão sư của tôi cũng phải khách sáo một chút đó.”
Chu Thanh Tuyền sửng sốt: “Lão Triệu, không phải chứ, chúng tôi cùng vai phải lứa với ông nhưng lão sư của ông cũng còn trẻ quá. Bọn tôi đều là người nửa chân đặt vào quan tài rồi, vậy mà đối mặt với một người trẻ tuổi phải… cái này…”
Triệu Minh Thanh nhướng mày, giả vờ tức giận nói: “Ông như thế này, tốt nhất là đừng làm quen với lão sư, đến lúc đó tôi cũng đỡ gặp phiền phức.”
“Đừng! Đừng! Tôi nói thì nói vậy thôi, lão Triệu à! Ông bây giờ lợi hại rồi, mới bắt đầu đã chảnh như vậy, không nghĩ đến chuyện trước kia. Khi đó tôi vất vả lắm mới thu thập được một phần sách cổ nhưng chính ông lại mượn nó đi, hơn nữa tới giờ còn không có trả lại, nhưng mà đến bây giờ tôi cũng có nói cái gì đâu?” Chu Thanh Tuyền nói.
“Ha ha!” Triệu Minh Thanh cười nói: “Chuyện cũ không nhắc đến nữa, bây giờ tôi chỉ hy vọng nghiêm túc đi theo bên cạnh lão sư để học tập y thuật. Trung Y ở trong tay lớp người chúng ta sớm đã không thể lật nên sóng lớn, nhưng mà trong lòng tôi không phục, cho nên tôi quyết định dùng phần đời còn lại của mình để cống hiến cho Trung Y một phen. Lão sư nói vài ngày sau sẽ gặp mặt, vậy thì chúng ta cứ đợi mấy ngày. Bây giờ đối với phương thuốc này, các ông nghĩ giúp tôi nên làm thế nào. Có lẽ ban ngành quản lý thuốc Trung Y sẽ sớm liên hệ với tôi, nếu mà phương thuốc này là do công lao của tôi thì tôi không để ý. Nhưng mà đây là thành quả của lão sư, cho nên tôi muốn tranh thủ được một ít phúc lợi.”
Chu Thanh Tuyền gật đầu: “Lão sư của ông vừa rồi có nói là cho ông toàn quyền quyết định, cũng đã nói rõ không để ý quyền lợi đối với phương thuốc này mà muốn phổ biến nó rộng rãi. Đây đúng là thầy thuốc cao quý, y đức nhân tâm, tạo phúc cho xã hội. Mặc dù nói còn chưa gặp mặt nhưng tôi đã bội phục rồi, nếu như là thương nhân trục lợi sợ rằng sẽ mượn chuyện này kiếm lời một khoản. Dù sao trên đời này việc có thể kiếm tiền nhất đối với chúng ta mà nói vẫn là nắm giữ phương thuốc.
Mà lúc này Lâm Phàm nhận một cuộc gọi đến.
Bậc thầy hội họa Trung Quốc Nguyệt Thu Cư Sĩ gọi đến mời hắn tham gia triển lãm tranh của ông ta, mà triển lãm là vào ngày kia.
...
Hắn đột nhiên phát hiện, dường như người đẹp trai mỗi ngày đều sẽ rất bận.
Suy nghĩ một chút là có thể hiểu được chuyện này.
Có rất nhiều em gái muốn theo đuổi mình.
Vẽ tranh đẹp đến mức đại sư hội hoạ cũng phải thưởng thức, còn gọi mình đi xem triển lãm tranh.
Đại sư Trung Y cũng cũng phải bái mình làm thầy, đích thân mình còn phải cầm tay chỉ dạy.
Hàng trăm đứa trẻ ở Viện phúc lợi đều đang háo hức mong đợi mình đến thăm nữa chứ.
Không được, ngày 1 tháng 10 tới còn có hẹn với bạn Đại học, đây là bữa tụ họp đầu tiên sau khi tốt nghiệp. Nếu không đi nhất định sẽ bị bọn họ mắng tới chết.
Ngày trước đi học thành tích không quá tốt, lần này nếu không đi sẽ bị mọi người nghĩ do công việc không tốt, không có mặt mũi nên không dám tới.
Bây giờ công việc lại phát triển như vậy, nếu không đi, bọn họ lại nghĩ mình quá kiêu ngạo, coi thường bọn họ nên mới không tới.
Thật là đau đầu quá mà!
Xem thời gian hôm nay mới ngày 12 tháng 9, cũng không vội, vẫn còn gần một tháng nữa.
Ngày hôm sau!
Lâm Phàm gọi điện thoại cho Điền Thần Côn vì hắn phải tham gia một buổi triển lãm quan trọng ở Thủ đô, nên nhắc bọn họ tự lo việc cửa hàng. Vừa cúp máy thì Vương Minh Dương đã gọi tới.
Khi biết phải tới Thủ đô, tên này lại chủ động đăng ký đi cùng, mặc kệ Lâm Phàm nói gì thì đã chạy tới sân bay.
Lâm Phàm cũng bó tay, nhưng không sao, có người đi cùng hắn đến đó cũng tốt. Lâm Phàm nhớ ra Ngô Vân Cương cũng đang ở đó, chuyến đi này xem ra cũng không buồn tẻ đâu nhỉ.
Hai người gặp nhau tại sân bay, Ngô Minh Dương tay kéo hành lý đi về phía Lâm Phàm: “Lần này cậu đi lại không nói với tôi một tiếng, lần sau muốn tới Thủ đô nhất định phải nói với tôi đó. Tôi đi nhiều lần rồi, cũng tính là thổ địa ở đó.”
“Đi gì mà đi, dẫn anh đi theo chắc chắn lại có chuyện, một mình tôi đi chỉ một hai ngày có thể quay về rồi. Còn anh thì mang theo túi lớn túi bé nhiều vậy là để đi du lịch sao?” Lâm Phàm khinh thường nói. Dạo này vì bận quá nên hắn cũng bỏ rơi Vương Minh Dương, không đến tìm anh ta chơi cùng.
Vương Minh Dương ngạc nhiên nói: “Sao vậy? Không phải quá bình thường sao, cậu xem đi, một bộ đi chơi, một bộ đi họp, một bộ đi tiệc. Một ngày phải mặc ít nhất ba bộ, ở hai ngày là phải mang sáu bộ đó nha...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận