Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 503: Đông như trẩy hội

Sở Uyên cười nói: "Tôi tới đây để phỏng vấn Lâm đại sư.”
Lâm Phàm cười nói: "Vậy khách sao rồi! Đợi lát nữa tôi gọi mọi người đến, cậu giúp chúng tôi chụp một bức ảnh chung đi. ”
"Được!" Sở Uyên gật đầu, sau đó cảm thán nói: "Tôi chưa từng thấy cách khai trương náo nhiệt nào như vậy cả, đây chính là lần đầu tiên đấy! Thật sự là có thêm kiến thức! Tôi nhất định phải chụp cảnh này lại làm kỷ niệm!”
Lâm Phàm và Sở Uyên nói chuyện cùng nhau. Lúc này ở đầu đường, hết chiếc xe này đến chiếc xe khác dừng lại.
Một nhóm người đi từ xa đến.
Lâm Phàm nhìn thấy thì nở nụ cười, thì ra là bọn họ!
"Lâm đại sư."
Ở phía xa, hắn nghe thấy có ai đó đang gọi mình.
Vương Minh Dương dẫn đầu, một nhóm người đi theo phía sau. Trong tay mỗi người đều cầm theo một lẵng hoa, còn có một số tiết mục biểu diễn.
"Mẹ kiếp! Lại là múa rồng, múa sư tử. Anh ta còn chưa chán sao?”
Hắn đã không nhớ rõ Vương Minh Dương đã gọi cho hắn bao nhiêu đội ngũ múa rồng múa sư tử nữa rồi.
"Hà tổng, Kim tổng, Lý tổng, Chu Châu tiểu thư. Chào mừng! Chào mừng!" Vẻ mặt Lâm Phàm tươi cười, sau đó nhìn về phía Vương Minh Dương: "Lại múa rồng múa sư tử sao? Anh còn ngại ít à?”
Vương Minh Dương cười nói: "Lần này không phải tôi gọi, là bọn họ gọi! Đây chính là đội lân Nam Sư Vương, đội lân đứng đầu trong nước. Những đội trước kia của tôi so với đội lần này cũng chỉ được xem là con cháu mà thôi!”
“À! Nam Sư Vương sao, vậy khách sáo rồi!" Lâm Phàm cười nói. Đây là môn nghệ thuật dân gian, chia làm hai phái nam bắc. Khi biểu diễn một người múa đầu, một người múa đuôi. Nhất là phái phía nam còn kết hợp thêm võ thuật, khí thế mạnh mẽ, rất là thu hút ánh mắt.
Hà Thừa Hàn cười nói: "Lâm đại sư, tôi đã xem chương trình truyền hình Thượng Hải mà cậu tham gia. Quả là số một! Không phải bình thường.”
Lâm Phàm cười xua tay: “Không coi là gì! Chỉ là chia sẻ một chút sở trường mà thôi."
“Lâm đại sư."
Lúc này có một người đàn ông đi tới trước mặt Lâm Phàm. Hắn vừa nhìn lại thì sửng sốt: “Trần tổng!”
Trần Lực Hào đứng trước mặt Lâm Phàm, trên mặt có chút ngượng ngùng. Lần đầu tiên gặp mặt đã tạo ấn tượng không tốt cho người ta, điều này có chút mất mặt.
Vương Minh Dương vỗ vai Trần Lực Hào, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: “Người anh em! Vốn chúng tôi không muốn gọi anh ta tới, nhưng cũng không biết anh ta từ đâu mà biết được hôm nay cậu khai trương cửa hàng, cho nên cũng muốn tới đây. Hiện tại Lực Hào cũng đã bỏ cờ bạc rồi. Cậu không biết đâu, bây giờ Lực Hào nhìn thấy bài thì rất sợ hãi. Có đôi khi chúng tôi muốn chơi đấu địa chủ mà lại thiếu người đấy.”
Lâm Phàm cười nói: "Vậy thì tốt rồi! Cờ bạc không phải là thứ tốt, chuyện này có thể bỏ thì chính là tốt nhất. "
Trần Lực Hào gật đầu: “Anh Lâm, cám ơn anh! Chỉ là lần đó anh thực sự ép tôi đến phát điên rồi, đến bây giờ tôi vẫn còn có bóng ma tâm lý đây. Bọn họ bảo tôi đi tìm một chuyên gia tâm lý tư vấn một chút nhưng tôi thấy vẫn là quên đi, cứ để cho chuyện này trở thành nỗi ám ảnh trong cả đời tôi. Như vậy sau này khi nhìn thấy bài thì tôi sẽ không còn muốn chơi nữa."
“Ha ha..." Lâm Phàm vỗ vai Trần Lực Hào: "Được rồi! Chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi. Chỉ là nếu anh thấy mình muốn đánh bạc trở lại thì có thể tìm đến tôi. Tôi sẽ nghiêm túc chơi với anh một lần, cam đoan sẽ cho anh có ấn tượng sâu sắc hơn.”
“Anh Lâm! Anh đừng dọa tôi nữa! Tôi nhát gan lắm! Tôi sợ chơi với anh một lần nữa thì có thể bị dọa đến phát bệnh mất.”
Trần Lực Hào hoảng sợ lập tức xua tay, sau đó nghiêm túc nói: "Anh Lâm, lần đó cảm ơn anh rất nhiều! Tiết mục của anh trên truyền hình Thượng Hải tôi đã xem, vì vậy càng làm cho tôi kính sợ anh hơn. Với kỹ năng này của anh, ai còn dám đánh cược với anh nữa chứ?”
Kim Vân Dân cười nói: "Tôi nói với bạn bè của tôi rằng tôi biết cậu, cứ vậy mà những người đó không dám đánh cược với tôi luôn. Nói rằng ngày nào đó tôi thua tiền sẽ gọi cậu tới, như vậy bọn họ sẽ táng gia bại sản mất.”
Hà Thừa Hàn: “Chuyện này thì là cái gì chứ? Tôi nói với người khác tôi biết Lâm đại sư, vì vậy mà bọn họ bắt đầu nghi ngờ trước kia tôi có thể thắng tiền có phải cũng là bởi vì sử dụng mánh khóe hay không? Bây giờ có đôi khi tôi đánh bài với bạn bè cũng không cược tiền nữa mà bắt đầu đánh cược xem ai sẽ là người mời cơm.”
Ha ha....
Một trận tiếng cười vang lên.
Lâm Phàm cười nói. "Được rồi! Được rồi! Hôm nay cửa hàng khai trương, có chỗ chiêu đãi không chu đáo, mong mọi người bỏ qua. Hiện tại nơi này đủ lớn, mời mọi người vào bên trong ngồi."
"Vậy thì làm phiền Lâm đại sư rồi!"
"Nếu anh Lâm có hứng thú, anh có thể đến khu thương mại của tôi mở cửa hàng, tôi sẽ miễn phí."
Những ông chủ các cửa hàng khác ở bên ngoài.
"A! Ông chủ nhỏ ghê gớm thật! Bạn bè của cậu ấy cũng quá hào phóng rồi!"
"Thế nào? Anh có biết những người đó sao?"
“Anh chưa thấy những chiếc xe ở đầu đường sao? Anh thử xem đi, chúng là loại xe gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận