Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1180: Ngô Hoán Nguyệt đánh người

"Buông tao ra, cái đồ chó má này." Anh Kim gào thét, giãy dụa.
Nhưng hôm nay Lâm Phàm đã quyết tâm, hôm nay không giải quyết sạch sẽ Anh Kim thì mặt trời ngày mai cũng đừng mọc.
Trong phòng ăn có một số người, nhìn thấy tình huống trước mắt cũng vô cùng khiếp sợ. Đã bao giờ họ gặp phải cảnh tượng này đâu, đã thế người phụ nữ đang gào thét kia hình như là Anh Kim thì phải.
Bây giờ mấy người nhóm phó trưởng đài truyền hình thậm chí trong lòng đã nghĩ đến việc muốn chết. Sao lại thế này chứ? Sao lại biến thành thế này?
Bữa tối này là để chào đón Anh Kim, chúc mừng bà ta làm ban giám khảo cuộc thi. Nhưng bây giờ chuyện này e là không ổn rồi.
Chẳng lẽ sau khi chuyện này xảy ra, Anh Kim vẫn làm ban giám khảo được sao?
Điều đó chắc chắn là không thể rồi.
Trên đường phố.
Trước mắt bao người, Lâm Phàm thẳng thắn quát: "Tất cả đến đây xem này, ca sĩ Anh Kim đang ở đây... ”
Anh Kim muốn giữ mặt mũi nhưng hắn lại không biết xấu hổ. Nếu đã như vậy thì làm cho chuyện này lớn lên, khiến mọi người đều biết là được rồi.
Hậu quả là gì à?
Hắn không nghĩ tới.
Nhiều nhất lại vào tù một thời gian, dù sao đãi ngộ bên trong không tệ, hắn đã quen rồi.
Những người dân này nghe được hai chữ "Anh Kim" thì giống như đánh máu gà, vội vàng vây xem.
Người dân choáng váng khi nhìn mặt Anh Kim đầy thức ăn.
"Mẹ kiếp, thật sự là Anh Kim."
"Mẹ kiếp, tôi không bị mù chứ? Sao Anh Kim lại biến thành dáng vẻ này?"
"Đây là Lâm đại sư."
"Cái gì? Lâm đại sư cũng ở đây à? Vậy tình huống này không phải là Lâm đại sư làm Anh Kim ra như vậy đấy chứ?”
Anh Kim lập tức hoảng loạn khi thấy mình bị người dân bao vây, đã thế còn quay video nữa.
"Đừng quay, đừng quay nữa." Anh Kim gầm gừ nhưng không có chút tác dụng nào. Đột nhiên, bà ta nhìn về phía Lâm Phàm, dữ tợn nói: "Tao liều mạng với mày”
"Cút." Lâm Phàm không thèm nhìn, thẳng tay tát cho bà ta văng ra ngoài.
"Mẹ kiếp, cái tát này quá đẹp rồi."
“Lâm đại sư này chơi lớn rồi."
"Tin tức động trời rồi, quá sốc."
......
Anh Kim sắp gục ngã rồi, trước mặt mọi người bà ta hoàn toàn mất sạch mặt mũi. Hơn nữa bà ta còn là chị cả trong giới ca nhạc, có vô số đàn em sợ hãi. Một lời là có thể quyết định sự tồn tại, sinh tử của đàn em.
Bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Sau này người khác nhắc tới tên bà ta sẽ nói như thế nào?
Anh Kim ấy à, chính là người bị Lâm đại treo lên đánh ở trên đường...
Nghĩ đến tình huống này, Anh Kim cảm thấy mình đã chết. Nhất là vào thời điểm này, bà ta đã quên mất mình là một ngôi sao lớn, nói cách khác chính là quên mất mình là người chị cả trong giới ca hát.
"Tao liều mạng với mày." Bản tính lưu manh bộc phát ra, bà ta giương nanh múa vuốt về phía Lâm Phàm, làm gì còn có khí chất bình tĩnh như một ca sĩ lớn nữa.
"Cút." Lâm Phàm vươn tay ra, quất Anh Kim ngã thẳng xuống đất.
Mấy ông lớn đi ăn cơm với Anh Kim đều đang trợn tròn mắt.
Nhất là vị phó đài truyền hình kia, mí mắt giật lên liên tục. Ông ta nghĩ mãi mà không rõ vì sao Lâm đại sư lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Tất cả mọi người đều là nhân vật của công chúng, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không cần phải làm thành dáng vẻ như thế này chứ.
Huống hồ Anh Kim cũng không phải người bình thường, quen biết cả hai giới hắc bạch, có ảnh hưởng rất lớn. Không ít ông lớn trong giới đều phải nể mặt bà ta.
Tuy rằng Anh Kim không đúng trước, giáo huấn bạn của Lâm đại sư nhưng người bạn này của hắn thật sự không muốn nổi tiếng trong giới nữa rồi sao?
Không dám nói đến cái khác, chỉ nói nếu như Anh Kim lên tiếng thì e là thật sự sẽ không có người nào dám vì một tân binh trong giới ca hát mà đắc tội với Anh Kim.
Ngô Hoán Nguyệt đứng ở bên cạnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Anh Kim, trong ánh mắt lóe ra kinh ngạc và khiếp sợ.
Lâm Phàm nhìn Ngô Hoán Nguyệt: "Hoán Nguyệt, cô phải nhớ kỹ, làm người không được bắt nạt người yếu đuối hoặc lương thiện. Nhưng khi người khác chọc vào đầu mình thì không nên sợ hãi, cũng đừng nhút nhát, phải kiên cường, mạnh mẽ lên.”
Ngô Hoán Nguyệt sửng sốt, những lời này của Lâm Phàm khiến cô ấy chấn động rất lớn. Dường như cô ấy đang suy nghĩ, cuối cùng lấy hết dũng khí, vọt tới trước mặt Anh Kim, tay phải khẽ run rẩy, cuối cùng giơ lên, tát lên mặt Anh Kim.
Chát!
"Bà là tiền bối nhưng bà không thể cậy già lên mặt mà tùy ý đánh người, cái tát này tôi trả lại cho bà."
......
Xôn xao.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
"Mẹ kiếp, người đẹp này là Ngô Hoán Nguyệt, tân binh trong giới ca hát, còn ra rất nhiều ca khúc vàng. Không ngờ cô ấy lại dám tát vào mặt Anh Kim."
"Vừa rồi các anh có nghe thấy không? Hình như là Anh Kim tát cô ấy nên bây giờ cô ấy mới trả lại cái tát này.”
"Cái này cũng quá dữ dội rồi."
Mấy người trong nhóm phó đài truyền hình trợn tròn mắt nhìn Ngô Hoán Nguyệt, họ không ngờ cô ca sĩ nhỏ này lại dám ra tay. Cái này... Cái này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận